Đoạn Văn Đống càng nắm chắc thì Vương Tử Quân càng có chút tâm hoảng ý loạn, dù sao nếu kết cục chuyện này xem như đã định, sự việc sẽ càng thêm phức tạp. Nhổ một cây củ cải sẽ dính theo bùn đất, xưa nay người ta thường nói như vậy, sau lưng người này còn có nhiều người khác hay không? Có phải còn liên quan đến người đứng sau lưng người này nữa không?
Trong đầu nhanh chóng lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Mặc kệ chuyện này có liên quan đến những ai, hắn vẫn phải đi về phía trước, vẫn phải làm cho xong.
Vương Tử Quân cắn răng nghĩ đến những yêu cầu của Đoạn Văn Đống trước khi đi, tuy yêu cầu này được Đoạn Văn Đống nói rất uyển chuyển, thế nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được tâm tình bức thiết của người này.
Nếu có sự giúp đỡ của địa phương thì tất cả công tác sẽ dễ làm hơn nhiều, Vương Tử Quân hiểu rõ yêu cầu được địa phương giúp đỡ của Đoạn Văn Đống, nhưng nếu muốn thành phố Lâm Hồ giúp đỡ Đoạn Văn Đống, điều này căn bản là không dễ dàng.
Đây chính là cướp thức ăn trong miệng hổ, vị trí kia cũng không phải chỉ đơn giản là liên quan đến một con hổ mà thôi.
Hai ngày hôm nay Nam Giang có thời tiết rất tốt, sáng sớm Vương Tử Quân đi đến vừa ngồi xuống ghế trong phòng thì Du Giang Vĩ cầm theo một ít báo chí và thư tín đi đến.
Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, mỗi ngày đều nhận được không ít thư tín, hơn nữa trong số đó có không ít đơn thư tố cáo. Nếu như Vương Tử Quân mỗi ngày đều đọc qua đơn thư tố cáo, chỉ sợ sẽ mất hơn nửa ngày.
Vì vậy trước khi được đưa đến tay Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ cũng có một công tác là đọc đơn thư thay cho lãnh đạo. Nếu là những thư tín cần Vương Tử Quân xử lý, hắn sẽ cẩn thận dán lên một tấm nhãn, đơn giản nói rõ nội dung vụ việc, sau đó viết lên vài câu tham khảo ý kiến, sau đó mới đặt lên bàn công tác của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng, ngài nên xem qua bức thư này. Du Giang Vĩ đặt một phong thư dày lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm lấy bức thư, hắn thấy bên trên đề người gửi chính là đại học Chiết Giang. Hắn từng học ở trường đại học này, hơn nữa sau khi tốt nghiệp còn ở lại làm bí thư đoàn trường.
Cũng vì nơi này mà Vương Tử Quân có được những tích lũy ban đầu của mình. Nếu như không có những kinh nghiệm công tác trên vị trí bí thư đoàn trường đại học Chiết Giang, hắn không có khả năng vừa xuống xã Tây Hà Tử thì đã là bí thư đảng ủy.
Nhưng khi Vương Quang Vinh đi theo con đường làm quan, cả nhà Vương Tử Quân căn bản cắt đứt liên lạc với trường đại học Chiết Giang. Những năm qua Vương Tử Quân trên cơ bản không về lại căn nhà của mình trong trường đại học Chiết Giang.
Vương Tử Quân mở thư ra xem xét, hắn mới hiểu lần này trường đại học Chiết Giang gửi thư cho mình là vì nguyên nhân gì. Nửa tháng sau chính là thời điểm trường đại học Chiết Giang tổ chức năm mươi năm ngày thành lập trường, vì làm tốt công tác kỷ niệm mà nhà trường đặc biệt mời Vương Tử Quân đến tham gia.
Kiếp trước Vương Tử Quân giống như có nghe nói về ngày kỷ niệm thành lập trường đại học Chiết Giang, nhưng đó là chỉ được xem qua báo chí. Khi đó Vương Tử Quân tuy cũng là cựu sinh viên của trường đại học Chiết Giang, thế nhưng hắn chỉ là một giáo viên bình thường, tất nhiên không có vinh hạnh đặc biệt như lúc này, nhận được thư mời đặc biệt của nhà trường.
Nhưng khi đó Vương Tử Quân nhìn thấy thông tin kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường thì trong lòng có chút kích động, dù sao đó cũng là trường cũ của mình. Bây giờ tâm tình của hắn và kiếp trước đã khác biệt khá nhiều, căn bản có chút phai nhạt so với cảm giác kích động xưa kia.
Kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Cũng chính là muốn thông qua thủ đoạn chúc mừng này để tuyên dương lịch sử lâu đời của nhà trường ra bên ngoài. Tất nhiên phát thư mời những cựu sinh viên có sự nghiệp đến tham gia lễ kỷ niệm cũng là một phương thức quảng cáo nhanh chóng và hiệu quả nhất.
Nhưng Vương Tử Quân quá bận rộn, hắn không muốn đi qua. Những ngày này hắn căn bản có rất nhiều việc cần phải làm, hắn chỉ sợ không đủ tinh lực để xử lý mà thôi.
- Giang Vĩ, cậu ghi nhớ một chút, đợi đến ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu giúp tôi gửi một phong thư và gọi điện chúc mừng, nói tôi công tác rất bận rộn, căn bản không đi được.
Khi Du Giang Vĩ đọc thư thì nghĩ rằng Vương Tử Quân nhất định sẽ đi, dù sao năm xưa bá vương cũng từng có thời điểm mặc áo nâu đi chân đất, bây giờ trưởng phòng Vương còn trẻ, cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, đã đạt đến chức vị mà không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng không thấy được.
Với vị trí hiện tại của trưởng phòng Vương mà quay về trường cũ thì căn bản sẽ là tiền hô hậu ủng, huy động nhân lực lớn. Khi đó các vị bạn học cũ năm xưa sẽ càng là những ánh sao sáng vây chung quanh ánh trăng rực rỡ là trưởng phòng Vương.
Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ thầm phê bình chính mình. Hắn cảm thấy ánh mắt nhìn thế cục của mình quá nhỏ, lại cầm những chuyện nhỏ nhặt này đề làm phiền trưởng phòng Vương.
Trưởng phòng Vương sao lại là loại người làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy được?
Du Giang Vĩ đồng ý một tiếng, sau đó hắn bắt đầu cân nhắc xem nên thay trưởng phòng Vương viết thư chúc mừng như thế nào. Hắn trước nay đã viết rất nhiều bức thư, thế nhưng chưa từng viết thư chúc mừng lễ kỷ niệm thành lập trường bao giờ.
Tuy lời chúc mừng là không thể thiếu, thế nhưng nó lại đại biểu cho thể diện của trưởng phòng Vương. Du Giang Vĩ thầm nghĩ, mình sao lại có thể dùng những lời chúc mừng rạng rỡ thông thường? Như vậy sao có thể biểu hiện trình độ của trưởng phòng Vương?
Du Giang Vĩ mất hai ngày suy tư mới làm tốt công tác viết thư chúc mừng, khi hắn chuẩn bị đưa thư sang cho trưởng phòng Vương xem xét, chợt có người gõ cửa phòng.
Có hai người đi đến, người đi đầu hơn sáu mươi tuổi có mái tóc hoa râm, đi sau là một người đàn ông trung niên với nụ cười vui vẻ trên môi.
Khi liên tục xâm nhập vào công tác của một thư ký thì Du Giang Vĩ chủ yếu đặt tinh lực ở trên phương diện quan sát người đối diện. Hai người kia nhìn qua không giống người thường, đặc biệt là ông lão kia, tuy mái tóc hoa râm nhưng lại mang theo tư thái của một người đầy bụng kinh thư, dù đi đến trước mặt mình cũng không có chút luống cuống.
Người đàn ông trung niên đi theo phía sau lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khéo đưa đẩy, nhìn bộ dạng giống như một người đang công tác trong thể chế. Thế nhưng Du Giang Vĩ căn bản không có ấn tượng gì với hai người này.