Trước đó Chử Vận Phong căn bản là quá cường thế, nhưng với tính cách của người này thì khó thể nào đi cùng một chỗ với Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân lợi dụng khoảng cách giữa hai người bọn họ để khống chế công tác của cấp ủy chính quyền tỉnh.
Nhưng nếu thế cục phát triển theo hướng mà Vương Tử Quân đang đề xuất, một khi Vương Tử Quân và Chử Vận Phong kết hợp với nhau, bọn họ thông đồng cùng một chỗ, như vậy không phải có địa vị tương đương với Diệp Thừa Dân sao? Kết quả như vậy tất nhiên không phải thứ mà Diệp Thừa Dân mong chờ xuất hiện. Lão tuyệt đối không cho phép Vương Tử Quân đi một nước cờ vừa bá đạo vừa vô lý như thế, không chỉ cướp hết tất cả sinh thái chính trị ở Nam Giang, còn cướp đi cả thiên thời địa lợi.
Vương Tử Quân nói ra những lời này có ý nghĩa gì? Diệp Thừa Dân cực kỳ hiểu rõ, thế nên hai mắt càng híp lại. Lão biết rõ không đi vào phương án điều chỉnh phạm vi lớn là như thế nào. Nếu như hai ngày trước lão sẽ xem xét thoáng qua đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ lão cảm thấy mình không nên phí lời với Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, ý nghĩ của anh là rất tốt, nhưng thật sự không có ý nghĩa. Có một điều anh còn chưa nghĩ đến, đó là nếu tiếp tục đào móc sự kiện củae Chử Ngôn Huy, củ cải rút ra sẽ kéo theo bùn đất, như vậy đến khi đó ai sẽ phụ trách với lời đề nghị của tỉnh ủy Nam Giang? Anh sao?
Diệp Thừa Dân nói đến đây trên cơ bản giống như tuyên cáo kết thúc trò chuyện, cũng không cần tiếp tục nữa. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có vài phần mỉa mai của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: - Việc phải làm thì dù thế nào cũng có trách nhiệm, bí thư Diệp, sự phát triển của Nam Giang cần có một cục diện ổn định.
Có câu nếu không hài lòng thì nửa câu cũng không hài lòng, mặc dù Diệp Thừa Dân còn cố gắng duy trì bầu không khí nói chuyện, thế nhưng cũng không còn hứng thú với việc chính. Vì vậy Vương Tử Quân tìm lý do rời đi.
Vương Tử Quân đi đến hành lang thì hồi tưởng đến những gì mình nói với Diệp Thừa Dân, thái độ của bí thư Diệp là quá rõ ràng, đó chính là quyết tâm nhổ cỏ tận gốc với Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân xem xét ý nghĩ của mình, hắn không khỏi nhớ đến tình hình uống rượu với Chử Vận Phong. Thật lòng thì hắn không muốn để cho một người như Chử Vận Phong rời khỏi cương vị của mình, thế nhưng dù thế nào thì Chử Ngôn Huy cũng là con của Chử Vận Phong, nhìn từ phương diện pháp luật thì Chử Ngôn Huy tự làm tự chịu, thế nhưng căn bản không thể cải biến được sự thật người này là con của Chử Vận Phong.
Muốn giữ Chử Vận Phong ở lại cũng không phải chuyện dễ dàng, trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nghĩ đến những tính toán của Chử Vận Phong, thế là càng nhíu mày thêm chặt.
Một giờ sau Vương Tử Quân nhấc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn làm việc lên, nhanh chóng gọi đi, hắn nói với người ở đầu dây bên kia: - Chú Lâm, cháu cảm thấy phải nghiêm khắc đả kích những thành phần tha hóa hủ bại, đồng thời cũng phải bảo trì sự ổn định của Nam Giang. Chủ tịch Chử đã dốc nhiều tâm huyết cho Nam Giang, coi như đã hết lòng, cũng nên được đưa đến địa phương khác nhận công tác tương ứng. Còn những chuyện khác, cháu cảm thấy phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên căn bản có đủ năng lực...
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và cảm thấy toàn thân rất thoải mái, hắn không quan tâm chuyện này có kết quả là gì, bởi vì mình đã cho ra nhiều cố gắng lắm rồi...
Bầu không khí tháng mười làm cho người ta cảm thấy rất bực bội, khi Dương Độ Lục bay đến thành phố Đông Hồng, ban ngành tỉnh ủy Nam Giang tiến hành nghênh đón đơn giản, sau đó tổ chức một hội nghị nhỏ trong phòng họp.
Dương Độ Lục tuyên bố quyết định nhận chức với Chử Vận Phong, lúc này Chử Vận Phong được điều động làm một vị ủy viên hội đồng nhân dân.
Sau khi nghe quyết định này thì rất nhiều người ném ra ánh mắt chúc mừng với Chử Vận Phong, dù sao không ít người cảm thấy Chử Vận Phong rời khỏi Nam Giang là kết cục đã định, thậm chí còn có khả năng trực tiếp về hưu, đi đến hội đồng nhân dân cũng là một sắp xếp không tệ.
Chử Vận Phong cũng không quá bất ngờ với sắp xếp này, lão khẽ gật đầu với những người khác nhìn về phía mình, sau đó chuyển ánh mắt lên người Dương Độ Lục. Lúc này Chử Vận Phong chỉ quan tâm xem ai là người tiếp nhận vị trí của mình.
Là Vương Tử Quân sao?
Nếu như là Vương Tử Quân thì Chử Vận Phong rất yên tâm, dù sao thì người này còn trẻ nhưng lại là cao thủ ở phương diện phát triển kinh tế, Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không làm cho một Nam Giang được lão trả giá nửa đời người đi vào con đường lầm lạc.
Nhưng kết quả được phát ra từ trong miệng Dương Độ Lục lại làm cho Chử Vận Phong cảm thấy khó tưởng, ngay cả Diệp Thừa Dân cũng cực kỳ khó tưởng, đám người ngồi đây cũng không tưởng tượng được. Khi tuyên bố cho Lý Thừa Uyên đảm nhiệm vụ trí quyền chủ tịch tỉnh, Lý Thừa Uyên ngồi trong phòng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì kết quả quá bất ngờ này.
Tuy Lý Thừa Uyên cũng không tham dự vào sự kiện liên quan đến Chử Ngôn Huy, thế nhưng trong mắt người ngoài thì hắn vẫn là trợ thủ chính của Chử Vận Phong, là người được nhận định sẽ bị đưa ra khỏi Nam Giang. Ngay cả bản thân Lý Thừa Uyên cũng biết kết cục này xem như đã định.
Đúng lúc này sự việc phát triển lại quá bất ngờ, thay đổi quá mạnh, Lý Thừa Uyên không những không rời khỏi Nam Giang, còn được giữ lại làm người kế thừa Chử Vận Phong, là quyền chủ tịch tỉnh. Sắp xếp này làm cho Lý Thừa Uyên cảm thấy quá đỗi vui mừng, lại không tin đó là sự thật.
Nếu so sánh với Lý Thừa Uyên thì phản ứng của những người khác cũng là như thế, chỉ là Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi đó, không vui không buồn, cực kỳ bình tĩnh.
Ngoài Lý Thừa Uyên được điều chỉnh, Dương Độ Lục còn đọc bổ nhiệm với Kim Hành Thuấn. Nếu so với Lý Thừa Uyên thì Kim Hành Thuấn căn bản lại chán nản hơn, là phó chủ tịch hội công thương trong nước. Tuy tiến lên chức vụ này thì cấp bậc của Kim Hành Thuấn cũng không rơi xuống, nhưng nhìn từ phương diện quyền lực thì hai bên khó thể so sánh với nhau.
Sau khi đọc xong bản tuyên bố điều động, sau đó sẽ là hội nghị toàn thể cán bộ cấp sở trong tỉnh Nam Giang. Sau khi tuyên bố xong thì Dương Độ Lục càng dùng giọng nhiệt tình khẳng định thành tích của Chử Vận Phong ở Nam Giang, cuối cùng còn nói rằng mình rất có cảm tình với Nam Giang, điều này không khỏi làm cho các đồng chí ở địa phương khác cho ý kiến, nói là tôi nặng bên này nhẹ bên kia.