Quả bóng nhìn trơn bóng như mới, người ngoài nhìn vào không thấy có chút vấn đề, nhưng Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lại biết rõ nhiều thứ. Quả bóng rổ này chính là bảo bối của chủ tịch Cố, năm trước đội bóng rổ quốc gia đến tỉnh thi đấu giao hữu, chủ tịch Cố đã xin chữ ký của cầu thủ nổi tiếng trong nước lên quả bóng kia...
Lý Hanh Dư đi vào trong phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, lúc này trong phòng có người đang ngồi báo cáo công tác. Hắn không xa lạ gì người kia, là Miêu Dược Hổ chủ tịch thành phố Linh Long. Khi thấy Lý Hanh Dư thì Miêu Dược Hổ khẽ gật đầu.
Tuyy Miêu Dược Hổ làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khí thế, thế nhưng thực tế thì hình tượng bên ngoài lại quá khác biệt, trên mặt là một cặp kính, căn bản nhìn không ra chút khí thế nào cả.
Lý Hanh Dư khẽ cười với Miêu Dược Hổ, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Cố, có một vài việc cần báo cáo với nài, tôi sẽ chờ một lát nữa vậy.
Cố Tắc Viêm khoát tay áo, tỏ ý bảo Lý Hanh Dư không cần phải đi. Sau đó hắn nói với Miêu Dược Hổ đang ngồi ở chiếc ghế sa lông đối diện: - Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh xây dựng khu công nghệ, đây là một chuyện tốt, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.
Vẻ mặt Miêu Dược Hổ cũng không có quá nhiều chờ mong, dù sao thì khi chuẩn bị nói ra những lời này thì hắn căn bản cực kỳ nắm chắc. Vì vậy hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, lắng nghe những chỉ thị tiếp theo của Cố Tắc Viêm.
- Bây giờ các đơn vị như ủy ban cải cách nằm trong phạm vi phân công của chủ tịch Vương, các anh tốt nhất nên đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương.
Miêu Dược Hổ cảm thấy gần đây Cố Tắc Viêm là người làm việc cực kỳ mạnh mẽ có lực thế nhưng lại đẩy sự việc lần này ra khỏi lòng bàn tay, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn do dự giây lát rồi dùng giọng báo cáo chi tiết nói: - Chủ tịch Cố, chúng tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về khu công nhệ ở thành phố Linh Long, bí thư Sầm nói sẽ giúp đỡ chúng tôi ở phương diện công tác này.
- Tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ công tác của các anh ở trong phạm vi của mình. Cố Tắc Viêm dùng giọng chăm chú nói với Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ nhìn gương mặt trịnh trọng của Cố Tắc Viêm, hắn biết mình vừa rồi đã nói sai lời, thế là vội vàng pha trò: - Cả thành phố Linh Long chúng tôi đều ghi tạc trong lòng sự giúp đỡ cao độ của chủ tịch Cố. Theo lời của bí thư thành phố chúng tôi, kính mong ngài bớt chút thời gian xuống địa phương cổ vũ sĩ khí, cũng xem như cho chúng tôi cơ hội biểu hiện sự cảm kích của mình.
- Được, chủ tịch Dược Hổ, tôi biết rõ anh là người có tài ăn nói, nhưng bây giờ anh cũng đừng ở đây khua môi múa mép với tôi. Lúc này anh nên nắm chặt thời gian đi tìm gặp chủ tịch Vương, cố gắng xác định chuyện tốt ở thành phố của mình. Cố Tắc Viêm vừa nói vừa quay sang nhìn Lý Hanh Dư: - Thư ký trưởng, có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, chút nữa tôi còn phải đi qua bên sở văn hóa thể thao du lịch xem xét một chút. Lần này phải tranh thủ quyền tổ chức sự kiện đại hội thể dục thể thao trong nước, bí thư rất coi trọng công tác trù bị, yêu cầu chúng ta phải cho ra phương án tốt, tạo ra phong cách của tỉnh Mật Đông, đó là hai chữ đặc sắc.
Miêu Dược Hổ nghe Cố Tắc Viêm nói đến đại hội thể dục thể thao thì chuẩn bị đứng lên lại dừng lại, hắn nở nụ cười nịnh nọt nói: - Chủ tịch Cố, đa số hạng mục của đại hội này đều được tổ chức ở thành phố Rừng Mật, nhưng thành phố Linh Long chúng tôi cũng có ưu thế của mình, hay là ngài phân công vài hạng mục cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ xuất toàn lực để làm thỏa đáng nhiệm vụ vinh quang mà ngài giao phó.
Lý Hanh Dư vốn chuẩn bị chờ Miêu Dược Hổ rời khỏi nơi này để nói đến chuyện thi đấu bóng rổ và ý kiến của Vương Tử Quân, không ngờ Miêu Dược Hổ lại níu kéo mãi, đứng lên mà không bỏ đi. Hắn tuy cảm thấy sốt ruột thế nhưng không làm gì hơn được.
Cán bộ thành phố Linh Long rất vênh váo, đây chính là sự thừa nhận của cán bộ tỉnh Mật Đông. Người nào không biết Linh Long chính là thành phố được Bí thư Sầm coi trọng nhất, có thể nói sự phát triển huy hoàng của thành phố Linh Long hôm nay không tách rời sự thúc đẩy mạnh mẽ của Bí thư Sầm.
Tất nhiên hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long càng là những nhân tuyển ngàn người chọn một của Bí thư Sầm. Bây giờ có người tuyên truyền với nhau rằng cán bộ thành phố Linh Long đều được Bí thư Sầm xếp vào danh sách hậu bị lãnh đạo trong tỉnh. Thế nên mặc dù Lý Hanh Dư có vài chuyện quan trọng nhưng cũng không vì vậy mà gây khó khăn cho Miêu Dược Hổ.
- Hay cho Miêu Dược Hổ anh, không phải đang làm khó tôi sao? Nếu tôi có quyền lực này, còn chờ anh ở đây lên tiếng sao? Cố Tắc Viêm cười lớn vung tay lên với Miêu Dược Hổ: - Anh nên nhanh chóng nắm bắt công tác của mình thì hay hơn.
Miêu Dược Hổ thấy Cố Tắc Viêm căn bản không chịu nhận lời, thế là hắn cười hì hì nói: - Chủ tịch Cố, nếu như chúng tôi lấy được sự giúp đỡ từ phía Bí thư Sầm, kính mong ngài giúp đỡ công tác của chúng tôi nhiều hơn.
Miêu Dược Hổ rời khỏi phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, sau khi Miêu Dược Hổ rời đi thì Lý Hanh Dư nhanh chóng truyền đạt ý kiến của Vương Tử Quân về chuyện thi đấu bóng rổ với Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm sờ lên đầu mình rồi cười ha hả nói: - Ôi, sao tôi lại không nghĩ đến điều này nhỉ? Bốn bộ ban ngành cùng tham gia, như vậy sẽ mạnh mẽ hơn một mình văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Như vậy nên nói là gì? Phải là một nhánh hoa không tạo nên mùa xuân, một vườn hoa mang mùa xuân tươi đẹp. Tốt, đây là lời đề nghị rất tốt, cứ làm theo chỉ thị của chủ tịch Vương.
Cố Tắc Viêm nở nụ cười vui vẻ, thế nhưng Lý Hanh Dư là người cùng công tác với Cố Tắc Viêm lâu năm, hắn mẫn cảm nắm bắt được có chút gì đó khác thường trong nụ cười của chủ tịch Cố, thế nhưng những thứ này chỉ có thể hiểu mà khó nói ra rõ ràng cho được.
- Chủ tịch Cố, còn có một việc, đó là vấn đề nhà ở của chủ tịch Vương. Lúc này khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy đã không còn chỗ trống, nếu muốn giải quyết vấn đề nhà ở của chủ tịch Vương, ít nhất cũng phải thu lại một căn nhà của một vị lãnh đạo đã rời khỏi cương vị công tác trong tỉnh.
Cố Tắc Viêm đứng lên khỏi ghế của mình, hắn nhìn quả bóng rổ trên kệ sách, sau đó dùng giọng lạnh nhạt nói: - Thư ký trưởng, tôi không quản chuyện của cục sự vụ cơ quan, nhưng nếu không phải là tư lợi cá nhân thì cứ làm theo đúng quy củ, như vậy là tốt nhất.
- Vâng, nếu dựa theo đúng quy củ thì nhà số năm trong khu thường ủy tỉnh ủy phải chuyển đi. Lý Hanh Dư cười cười rồi khẽ nói.
"Nhà số năm?" Ánh mắt Cố Tắc Viêm chợt ngưng tụ lại, sau đó hắn nở nụ cười sáng lạn, lại vỗ lên vai của Lý Hanh Dư rồi cười nói: - Tốt, anh làm việc thì tôi cũng yên tâm.
Sau khi Lý Hanh Dư rời khỏi phòng, Cố Tắc Viêm nói với thư ký đang thu dọn trà nước: - Tôi sẽ nghỉ ngơi mười phút, không có việc khẩn cấp thì đừng quấy rầy tôi.
Khi thư ký chậm rãi đóng cửa phòng lại thì vẻ mặt Cố Tắc Viêm trở nên rất ngưng trọng, hắn lấy quả bóng rổ trên kệ sách xuống. Hắn đặt quả bóng lên một đầu ngón tay, một tay còn lại khẽ xoay quả bóng, ngay sau đó quả bóng đã quay tròn trên một ngón tay bên dưới.
- Bộp. Quả bóng nặng nề rơi xuống rồi nẩy vài cái trên mặt đất, Cố Tắc Viêm nhìn quả bóng mà không khỏi thở dài, sau đó lại lẩm bẩm: - Mình đã già rồi sao? Ngay cả trò này cũng không còn được thuần thục nữa à?
Cố Tắc Viêm lại ngồi xuống ghế của mình, một phần sơ yếu lý lịch được đặt lên mặt bàn, có một dòng bên trong nói về độ tuổi, đã là năm mươi sáu tuổi. Tuy bản sơ yếu lý lịch này cũng không phải cực kỳ thu hút, thế nhưng những dòng chữ về độ tuổi kia lại cứ như nhảy múa trước mắt hắn.
- Vì sao lại ngăn con đường phát triển của tôi? Vì sao?
...