Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân mặc một bộ tây phục xanh đen, nhìn qua có vẻ cực kỳ trầm ổn. Vu Thế Tiến vô tình ngẩng đầu, hắn chợt phát hiện Vương Tử Quân nhìn mình, thế là cảm thấy trên mặt như có kiến bò, rất ngứa ngáy. Hơn nữa con kiến này giống như chẳng kiêng nể gì hắn, nó tiến vào sâu trong da thịt, muốn bắt lại không thể được, làm hắn sinh ra cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Nhưng ngay sau đó Vu Thế Tiến lại phát hiện mình căn bản chỉ là tự mình đa tình, ánh mắt Vương Tử Quân nhìn như gần như xa, giống như bao phủ tất cả mọi người, thực tế lại chẳng chú tâm vào bất kỳ ai. Nếu nói ánh mắt thì chẳng bằng nói rằng khí thế của Vương Tử Quân thật sự làm cho Vu Thế Tiến sợ hãi thì đúng hơn.

Vu Thế Tiến ý thức được điều này, hắn ngại ngùng cười với Tào Kiến Thư nhưng trong lòng lại tuyệt đối không thoải mái. Người với người khó thể so sánh với nhau, hắn cũng không giống như Tào Kiến Thư, không có gia tộc hùng mạnh chèo chống sau lưng. Hắn là một cán bộ bò từ cơ sở lên vị trí bí thư huyện ủy, hắn biết rõ sự việc lần này không đơn giản như vậy. Quan trường không phải là ai cũng có thể nhìn thấu, dù có thể nhìn thấu cũng chưa chắc có thể xử lý ổn thỏa được.

Hơn nữa Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, cũng không phải là một người có thể dễ dàng ứng phó. Nếu không phải Vương Tử Quân đứng vững chân ở thành phố Đông Bộ và ra tay xử lý, Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình sao có thể đành lòng ảm đạm rời khỏi thành phố Đông Bộ chỉ sau một năm như vậy được?

Hơn nữa Đổng Quốc Khánh là một vị lãnh đạo từng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, bây giờ xuống nhận chức bí thư thị ủy với tư cách là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng vẫn bị Vương Tử Quân chèn ép cho không ngẩng đầu lên được. Đừng nghĩ Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, cách đối nhân xử thế của người này cực kỳ xảo quyệt, mỗi bàn cờ đều có mưu kế, đều được thiết lập cực kỳ vững vàng không chê vào đâu được. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì có thể thấy tâm trí của Vương Tử Quân làm cho người ta không thể chê vào đâu được.

Tiếng máy móc lại vang lên ầm ầm, Vu Thế Tiến nhìn máy cắt thép bắn ra những đốm lửa chói măt, trong lòng thầm cầu nguyện chuyện ngày mai nhất định phải mã đáo thành công. Biết đâu Vương Tử Quân sẽ vì nghi thức ngày mai mà tỏ ra cố kỵ với con đường này? Khoảng thời gian qua những tai họa ngầm của con đường Trần Vũ thật sự làm cho cuộc sống hằng ngày của Vu Thế Tiến không được bình an. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Gần đây Vu Thế Tiến thường có một giấc mơ kỳ quái, đặc biệt là chỉ cần dùng cơm với Tào Kiến Thư, sau đó đi ngủ thì nhất định sẽ bị bóng đè. Thật ra giấc mộng của hắn rất đơn giản, luôn cảm thấy mình đi lại trong khu dân cư vào lúc nửa đêm, giữa màn đêm đen đặc thì hắn giống như một bóng ma lượn qua lại, giống như lạc đường.

Vu Thế Tiến vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, nhưng hắn chợt phát hiện trước cửa nhà mình có một con sói gầy giơ xương đang ngồi chồm hổm chờ đợi, miệng máu đỏ lòm với những chiếc răng trắng nhởn. Hắn cực kỳ sợ hãi và xoay người bỏ chạy, thế nhưng lúc vội vàng lại vấp vào thứ gì đó và ngã lăn ra nền đất. Hắn còn chưa kịp đứng lên vững vàng thì ngạc nhiên phát hiện có một con hổ nằm trên mặt đất, lúc này con hổ bị đánh thức, nó gầm lên một tiếng và mở rộng miệng máu, Vu Thế Tiến chợt sinh ra ý nghĩ bi ai, xem như mình xong đời.

Khi tính mạng đang ở vào giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc thì Vu Thế Tiến phát hiện vợ đang đứng trên ban công nhìn về phía mình. Hắn cực kỳ vui sướng, muốn hô hào lên để vợ cứu mình, đúng lúc này có người đập lên vai hắn, nhìn lại thì thấy đó là Tào Kiến Thư. Hắn dùng giọng vừa mừng vừa sợ nói:

- Giám đốc Tào, là anh sao?

Tào Kiến Thư chợt nở nụ cười cực kỳ quỷ dị nói:

- Trước kia tôi là người, bây giờ không còn là người nữa rồi.

Vu Thế Tiến vì vậy mà kinh hoàng thức tỉnh, toàn thân vã mồ hôi lạnh.

Những giấc mộng như vậy cứ liên tục lặp lại làm cho Vu Thế Tiến giống như bị tra tấn mà phát bệnh, mỗi khi đến tối có tiệc xã giao thì hắn uống rượu vào và không dám ngủ sớm. Đến khi hai mí mắt sụp xuống thật sự không chịu đựng được nữa thì hắn mới mỏi mệt chìm vào giấc ngủ. Hắn chưa từng nói với ai về hiện tượng bị những giấc mơ như vậy tra tấn, hắn đã bỏ ra nhiều công sức tìm cách loại sách để xem xét, thế nhưng căn bản không tìm được câu giải thích hợp lý. Hắn thầm nghxi đến câu nói "Trước kia là người, bây giờ không phải là người" của Tào Kiến Thư mà thấy rét run. Tào Kiến Thư không phải là người thì là thứ gì? Chẳng lẽ là quỷ sao? Vu Thế Tiến là cán bộ lãnh đạo, là người kiên định chủ nghĩa duy vật, căn bản không tin trên thế gian này có quỷ, trên đời này sao có thể có quỷ? Hắn thầm an ủi mình như vậy.

Biết đâu con người thật sự có hồn, ví dụ như chuyện nằm mơ, có câu ngày nghĩ nhiều đêm nằm mộng, người nằm trên giường lại thấy nhiều chuyện xảy ra, thấy nhiều người xuất hiện, đây là cái gì? Rõ ràng đó là lúc mà hồn hoạt động.

Vu Thế Tiến nghĩ như vậy mà cảm thấy rất mệt mỏi, hắn không thích ban đêm một chút nào. Màn đêm đối với hắn khá đáng sợ, một khi bóng đen phủ xuống, hắn nằm trên giường và sinh ra cảm giác mình như một con chuột, không đám trực diện đối mặt với lòng mình, giống như đang lảng tránh cái gì đó, tháo chạy một cái gì đó.

Ánh mặt trời chiếu xuống làm bóng đêm dần tiêu tán, mặt trời hôm nay đỏ rực và sáng ngời giống như biết rõ hôm nay là ngày vui.

Chín giờ sáng Vương Tử Quân mới xuất phát ở thành phố Đông Bộ, hắn cũng không trực tiếp chạy đến huyện Cảnh Tùng, lại đưa theo người của phòng giao thông công chánh và phòng cầu đường đến đầu đường cao tốc chào đón lãnh đạo tỉnh.

Mười phút sau một chiếc xe hai mươi bốn chỗ được hai chiếc xe con hộ tống từ đường cao tốc chạy đến, Vương Tử Quân thấy ba chiếc xe trước mặt, ba chiếc xe cũng phát hiện đám người đang đứng chào đón, thế là bắt đầu chạy chậm lại.

Trên mặt Vương Tử Quân lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn nhanh chóng tiến lên, đi về phía chiếc xe hai mươi bốn chỗ. Khi hắn tiến lên thì chiếc xe cũng đã dừng lại, cửa mở ra, một người đàn ông hơn bốn mươi từ trên xe bước xuống.

- Chủ tịch Tử Quân, anh nghênh đón long trọng như vậy rõ ràng là quá khách khí rồi.

Người đàn ông này dáng người không cao nhưng nhìn qua lại làm cho người ta sinh ra cảm giác mười phần khí thế, hắn vừa nói chuyện vừa duỗi bàn tay ra.

Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người đàn ông này, tuy người này chỉ là một phó chủ tịch tỉnh *bình thường, thế nhưng lại chủ quản một ban ngành quan trọng, vì thế xem như là người rất có quyền uy trong tỉnh. Vương Tử Quân đã từng có vài lần liên hệ với vị phó chủ tịch Cát này, cũng từng ngồi cùng bàn dùng cơm, thế nhưng ngoài những tình huống như vậy thì căn bản không còn chút giao tình nào khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK