- Con có thể kiên trì.
Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, trong mắt giống như có chút nước lấp lánh.
Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, thấy đứa con động tình thì quay đầu nói:
- Ý của ông nội của con chỉ là con và cô bé kia không thể kết hôn, còn những chuyện khác, ông cụ sẽ mặc kệ, con việc gì phải cố gắng lưỡng bại câu thương?
"Tội gì phải lưỡng bại câu thương?"
Một câu nói kia làm cho trong lòng Vương Tử Quân chợt chấn động, không thể kết hôn với Tần Hồng Cẩm thì rõ ràng là không công bằng, nhưng nếu như có thể để cho hai người vẫn ở cùng với nhau, không thừa nhận cũng không có vấn đề, đây rõ ràng là một lựa chọn rất tốt.
- Kết hôn hay không chỉ là một hình thức, chính con đối xử với người ta như thế nào mới là quan trọng.
Vương Quang Vinh nhìn thấy vẻ mặt Vương Tử Quân biến đổi rất đặc sắc, lão biết rõ công tác tư tưởng lần này của mình với con rõ ràng là có dư âm quay về.
- Vâng.
Vương Tử Quân gật đầu nặng nề, hắn cũng không nói một lời. Hắn không thể không thừa nhận mình đã tiếp nhận lời nói của bố, Tần Hồng Cẩm dù có chút uất ức nhưng đó chính là một phương án giải quyết hiệu quả nhất.
Vương Tử Quân đã sống qua một kiếp người, hắn hiểu ma lực của quyền lợi, hắn có thể làm cho những sự việc khó tưởng trở thành sự thật, nhưng hắn muốn làm ra những quyết định như vậy, tất phải là người có quyền lợi.
Một cảm giác vô lực bùng lên từ sâu trong lòng Vương Tử Quân, nhưng cảm giác vô lực này xuất hiện thì trong lòng hắn cũng bùng lên ý chí chiến đấu. Bây giờ sở dĩ hắn bị ông nội thao túng cũng vì còn kém quá xa, một ngày nào đó hắn đứng trên độ cao mới, một độ cao làm cho người người kính ngưỡng, mình có thể tự quyết định vận mệnh của mình.
Triệu Tuyết Hoa thấy Vương Quang Vinh và Vương Tử Quân nói chuyện với nhau thì xuống bếp bận rộn, tuy bà ở dưới phòng bếp với hai tay bận rộn làm thức ăn, nhưng lỗ tai lại cẩn thận nghe ngóng những động tĩnh ở phòng khách.
Một lúc lâu sau không nghe thấy âm thanh nào phát ra, Triệu Tuyết Hoa chợt có chút luống cuống, thế là cuối cùng cũng không thể kiên trì được mà đi ra ngoài. Lúc này hai người đàn ông đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách.
Vương Tử Quân đang hút thuốc, Vương Quang Vinh cũng đang hút thuốc.
- Anh Vương, có gì cứ từ từ nói, hôm nay là ngày con nó về nhà.
Triệu Tuyết Hoa dùng ánh mắt yêu thương nhìn Vương Tử Quân, bà cũng có vài điều khó nói ra. Thực tế thì bà mới chính là người không yên lòng về chuyện kết hôn của Vương Tử Quân, bà cũng từng lén gặp cô gái Tần Hồng Cẩm kia, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ là vấn đề này nằm ở ông nội của Vương Tử Quân.
Ông nội muốn đưa Vương Tử Quân về thủ đô, điều này tất nhiên là chuyện tốt với Triệu Tuyết Hoa. Bà đến Vương gia nhiều năm, bà biết rõ tính cách của lão gia tử: Làm việc không bao giờ thích đến cầu cạnh kẻ khác, không ngờ đến lượt đứa cháu Vương Tử Quân thì lại có phá lệ.
Lần đầu tiên nghe ông cụ nói về việc sắp xếp hôn nhân cho Vương Tử Quân, Nhị thẩm của Vương Tử Quân tỏ ra hâm mộ và ghen ghét làm cho Triệu Tuyết Hoa cảm thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ con mình cảm thấy khó chịu, chính bà cũng không còn cảm giác ưu việt như trước.
- Mẹ, con đói bụng quá.
Vương Tử Quân thấy bộ dạng không đành lòng của mẹ mình, thế là hắn nhoẻn miệng cười, lại đi về phía mẹ rồi lớn tiếng nói.
- Đói bụng? Ừ, đói là tốt, con chờ chút, mẹ sẽ làm cơm.
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai nhanh chóng khôi phục lại như thường thì thật sự rất vui, bà nhanh chóng chạy vào nhà bếp.
Vương Quang Vinh nhìn thấy Vương Tử Quân đã khôi phục lại bộ dạng như bình thường, lão thầm gật đầu, trách gì ông cụ coi trọng đứa cháu này, chỉ cần dựa vào khí độ bình tĩnh và ung dung của nó cũng không phải là thứ mà người ở độ tuổi như mình có được.
Vương Tử Quân ăn từng miếng mỳ gà do mẹ làm, hắn cảm thấy rất thoải mái nhưng những uất ức trong lòng lại bùng lên như thủy triều, chính hắn cũng không phát hiện ra vấn đề, thế là để mặc cho những giọt nước mắt lớn nhỏ chảy xuôi vào trong tô mỳ.
Sau khi ăn xong một tô mỳ mặn chát, Vương Tử Quân ợ một cái, hắn đặt đũa lên rồi cố gắng ra vẻ chính thức hát:
- Yêu nhất chính là đôi giày mòn đế của mẹ, thích nhất món mỳ do mẹ nấu...
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai cố gắng hát cho vui vẻ thì cũng không khỏi cảm thấy mũi hơi cay, bản năng của một người mẹ dần dâng lên cao vời. Bà thật sự rất muốn nói con thích gì thì cứ làm theo ý mình, thế nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, chuyện này bà cũng không thể làm chủ được.
- Đi thôi, chúng ta đi đến nhà ông. Nguồn tại http://Truyện FULL
Vương Quang Vinh khẽ vỗ vai con trai, sau đó đứng lên nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn và bố mẹ cùng ra khỏi nhà.
Khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy vẫn được canh gác rất nghiêm mật, sau khi đi qua hai trạm gác, cả nhà ba người Vương Tử Quân lúc này mới đi đến biệt thự của ông cụ.
Vương Tử Quân nhìn cánh cổng khép hờ mà tâm tình chợt trở nên bình tĩnh ung dung, hắn đẩy cánh cửa nặng rồi đi vào bên trong, hắn biết rõ, quyết định lần này sẽ quyết định hướng đi của mình, tất cả sắp bắt đầu.
Biệt thự vào mùa đông có vẻ hơi âm trầm, những dây tường xuân và giàn nho xanh mát vào mùa hè chỉ còn trơ lại thân cây khẳng khiu, ngẫu nhiên có một chiếc lá vàng bay vèo trong gió đông, không gian càng thêm hiu quạnh.
Vương Tử Quân nhìn căn biệt thự đứng sừng sững trong giá rét thì trong lòng càng thêm bình thản, mùa đông giá rét thì nơi nào cũng là như vậy, nhưng khi ý nghĩ này bùng lên trong đầu hắn, ánh mắt hắn lại lơ đãng lướt qua phía bên cạnh. Đúng lúc này một hình bóng nhỏ xinh mặc áo đỏ cũng đang nhìn về phía hắn.
Cặp mắt như làn nước trong xanh, mi mày như vẽ.
- Xì!
Vương Tử Quân ngơ ngác nhìn, đúng lúc cô gái áo đỏ cười xì một tiếng rồi nói:
- Này chàng ngốc, anh nhìn gì vậy?
Lời nói của cô gái áo đỏ chợt làm cho Vương Tử Quân thức tỉnh, hắn nhìn cô gái áo đỏ xinh xắn cầm một cây cuốc không xứng mà trong lòng bùng lên cảm xúc mừng rỡ, cảm xúc này bốc lên trong lòng Vương Tử Quân như diều lên theo gió mạnh.
Vương Tử Quân nhìn cô gái kia mà càng thêm ngây cả người, ánh nắng mặt trời vào mùa đông chiếu xuống đâm vào mắt làm hắn cảm thấy đau, trước mắt chợt trở nên trắng xóa, không thấy gì cả. Nhưng hắn lại không chịu nhắm mắt lại, trong đầu chợt hỗn độn, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại như bình thường:
- Em...Em...Sao lại ở chỗ này?
- Sao em lại không thể đến đây? Đây là một bí mật...
Tần Hồng Cẩm nhìn người đàn ông của mình đã trở nên đần độn thì trong lòng có chút cảm giác chua xót và vui vẻ, tất cả như đan xen vào nhau, điều này làm cho nàng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Mình không thể cùng người đàn ông này kết hôn sống đến đầu bạc răng long, mong muốn của mình và hắn không thể nào hoàn thành, nhưng có thể thấy một người đàn ông vì mình mà thất hồn lạc phách như vậy, nàng vẫn rất cảm động, tất cả uất ức của nàng đều giống như rất đáng giá.