Xem ra sau này mình nên đứng cách xa đối phương ra một chút.
Khi Đồ Ấn Phàm cho ra quyết tâm thì Chương Thu Mi đã cười nói: - Đây không phải là chủ tịch Đồ sao? Ngài đến Đông Hồng khi nào vậy?
Cấp bậc của Đồ Ấn Phàm cũng không kém hơn Chương Thu Mi, hơn nữa nếu so về phương kiện quan trọng thì càng không kém. Tuy hắn không là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nói về quyền lợi thì còn cao hơn cả Chương Thu Mi.
- Tôi đến sáng hôm nay. Đồ Ấn Phàm cũng không có hứng thú với lời nói của Chương Thu Mi, thế lên giọng điệu có vài phần lãnh đạm.
- Chủ tịch Đồ rõ ràng là cố tình đến đây, tôi tin lát nữa chủ tịch Chử đến thì nhất định sẽ cực kỳ vui sướng. Xem ra tất cả mọi người đều là trọng tình trọng nghĩa, anh có thể đến cũng không uổng công năm xưa khi công tác có vấn đề được chủ tịch giúp đỡ vượt qua áp lực.
Đồ Ấn Phàm nghe Chương Thu Mi nói những lời như vậy thì hai hàng chân mày càng nhíu chặt, đây rõ ràng là một người phụ nữ tự vạch áo cho người xem lưng. Chuyện năm xưa hắn không thể quên, hắn sao quên đi một tình huống té ngã lần đầu tiên của mình trong quan trường? Nhưng người phụ nữ này lại vạch vết sẹo của hắn ra, đối phương muốn làm gì?
Đám người trong quan trường đều chú ý tìm lợi tránh hại, thực tế trước mặt người ngoài thì không mong anh mở miệng nói về thành tích của tôi, chỉ mong anh không vạch trần chuyện xấu của tôi là được, như vậy sẽ làm tổn hại đến thể diện của người khác, cực kỳ đáng giận.
Hơn nữa bây giờ là lúc mà Chử Vận Phong ảm đạm rời đi, Chương Thu Mi đứng trước mặt bao người nói Chử Vận Phong đối xử tốt với hắn, vào đúng thời điểm và trường hợp đặc biệt. Như vậy sau này hắn sẽ phải cho ra lựa chọn gì? Đồ Ấn Phàm cũng không thể nào rút lui được?
Dù sao thì Chử Vận Phong cũng ra đi, thế nhưng đám người ở lại vẫn có thân phận mang tên Chử Vận Phong.
Đồ Ấn Phàm suy nghĩ cẩn thận tất cả những điều này, đám người bên cạnh nhìn qua cũng hiểu ra vấn đề. Bọn họ ném ánh mắt đồng tình cho Đồ Ấn Phàm, thế nhưng không ai lên tiếng nói giúp một lời.
Chương Thu Mi cũng không chờ Đồ Ấn Phàm lên tiếng, gương mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc, nàng nói với đám người: - Lần này chủ tịch rời đi chắc chắn sẽ có tâm tình không vui, thế nên chúng ta cần dùng hành động thực tế để biểu đạt sự tôn trọng và giúp đỡ với lãnh đạo.
Khi Chương Thu Mi đang nói thì khẽ phất phất tay với vài vị ủy viên phòng tuyên truyền, đám người kia bắt đầu lấy biểu ngữ bố trí trong đại sảnh sân bay.
Đồ Ấn Phàm híp mắt nhìn những tấm biểu ngữ được giăng ra, vẻ mặt có chút cảm khái, xem ra người phụ nữ kia đang cố gắng phát huy bản chức công tác của mình đến cực hạn.
- Trên dưới một lòng cứng rắn như vang.
- Vui vẻ tiễn chân lãnh đạo nhận công tác mới. Nội dung của những tấm biểu ngữ kia căn bản không có gì là không phù hợp, thế nhưng nếu cẩn thận xem xét thi lại thấy nó có hương vị khác thường.
Lúc này chỉ sợ thế cục ở Nam Giang vì một cuộc tiễn đưa Chử Vận Phong mà rơi vào trạng thái khó bề phân biệt.
Có vài hành động không cần phải nói ra rõ ràng, nói trắng ra thì chỉ nhạt nhẽo hơn nước, hơn nữa dễ dàng bị người ta nắm lấy đuôi. Tất cả đều không cần nói lời nào, hai bên hiểu rõ nhau là được, đó là cảnh giới tốt nhất.
Nhưng người phụ nữ này lại không muốn như vậy, cứ thích dùng phương thức của mình để cưỡng chế những người đến tiễn chân Chử Vận Phong, bắt cóc thân phận của bọn họ.
Đồ Ấn Phàm chợt nhớ mình khổ sở tìm được một người anh em thân thiết của Du Giang Vĩ, thông qua mối quan hệ kia để đổi lấy vài câu của Du Giang Vĩ: Chủ tịch Đồ, có thể được thông qua khi trò chuyện với trưởng phòng Vương hay không, sẽ đưa đến hiệu quả gì thì tôi phải cẩn thận xem xét, hơn nữa phải hành động theo hoàn cảnh. Vì vậy chuyện này tôi không dám đảm bảo với ngài, nhưng tôi bây giờ đồng ý với ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Vì lời nói này của Du Giang Vĩ mà Đồ Ấn Phàm thiếu chút nữa đã kích động nhảy cẫng lên.
- Chủ tịch Đồ, lát nữa tiễn chân chủ tịch Chử, anh cần phải nói vài lời với lão lãnh đạo, anh ấy căn bản cực kỳ tán thưởng anh. Chương Thu Mi dùng ánh mắt vui vẻ nhìn những tấm biểu ngữ được treo trong đại sảnh, thế là nở nụ cười trêu ghẹo Đồ Ấn Phàm.
Đồ Ấn Phàm là người lăn lộn quan trường nhiều năm, dù là khi đắc thế hay lúc bị ghẻ lạnh thì cũng có một việc mà hắn làm rất tốt, chính là chưa bao giờ phàn nàn mình có tài mà không gặp thời, gặp người không tốt...Hắn tin tưởng vững chắc trên quan trường có thứ gọi là quan hệ, dựa vào những gì mà mình gầy dựng được thì quan hệ kia chia làm hai loại: Một là tài nguyên bẩm sinh tự nhiên; một loại là phát sinh sau này, anh cần phải dùng trăm phương ngàn kế, hao tổn nhiều tâm tư mới có được. Chỉ cần anh nắm đúng trọng điểm, như vậy mối quan hệ kia sẽ cho ra những sự giúp đỡ khó thể đánh giá với anh.
Vì vậy Đồ Ấn Phàm luôn có mục đích cuối cùng của mình là tiếp cận Vương Tử Quân, vì điều này mà cố gắng cho ra nhiều chuyện khác nhau. Hắn kiên định cho rằng từng người đi lại trong quan trường đều có một quá trình tu luyện đặc sắc của mình, cuối cùng có thể thành tiên hay không còn phải nhìn vào ngộ tính, còn phải nhìn vào phương pháp của anh. Nếu không có ngộ tính, hoặc là thiếu sự ổn thỏa cũng chỉ là một thân cây mất rể chờ chết mà thôi. Đồ Ấn Phàm hắn còn có một con đường dài trước mắt cần đi cho hết, hắn tất nhiên phải chủ động tiến lên, căn bản không thể ngồi chờ chết được.
Chương Thu Mi nhìn rõ tình hình gần đây Đồ Ấn Phàm đi khá gần với Vương Tử Quân, thế là cực kỳ căm hận, cho nên nàng căn bản không bỏ qua cơ hội quá tốt vào lúc này.
Chương Thu Mi nói rõ chủ tịch Chử là người có ơn với Đồ Ấn Phàm, điều này làm cho nụ cười của Đồ Ấn Phàm cực kỳ cứng ngắc, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo trì sự bình tĩnh tự nhiên. Vì chính trị xưa nay không bao giờ đồng tình với kẻ yếu, tất cả mâu thuẫn đều phải được giải quyết dựa vào trí tuệ chính trị của riêng mình.
- Cám ơn trưởng phòng Chương.
Chương Thu Mi thầm cười lạnh vì lời nói tỏ thái độ của Đồ Ấn Phàm, anh muốn làm người hai mặt sao? Không dễ có lối thoát như vậy đâu.
Nhưng Chương Thu Mi cũng không tiếp tục trêu chọc Đồ Ấn Phàm, nàng quay sang nói với Lưu Vĩnh Cương: - Chủ tịch Lưu, khi mà chủ tịch Chử đến đại sảnh đăng ký thì thời gian của chúng ta cũng không có nhiều, mọi người nên mang một trái tim biết ơn với chủ tịch Chử, thế nhưng cũng không phải ai cũng được nói một vài lời với chủ tịch Chử. Ý của tôi là tuyển vài người đại biểu nói chuyện, người khác vỗ tay, anh thấy thế nào?