Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giám đốc Y, ngài chạy xe đưa chúng tôi đến khu vui chơi thiếu nhi, nhưng ngài phải đến đón chúng tôi đúng giờ đấy nhé! Vương Tử Quân kéo Tiểu Điềm Đậu leo lên chiếc xe màu đỏ của Y Phong rồi cười hì hì nói.

Y Phong không nói gì thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, nếu không phải đang muốn mời Liêu An Như làm người phát ngôn cho công ty của mình, hơn nữa đây lại là lời nhắn nhủ của Tần Hồng Cẩm, thì nàng cũng thật sự rất muốn đi chơi với hai bố con Vương Tử Quân.

Xe chạy trong khu dân cư yên tĩnh giống như một con cá đỏ đang bơi lượn trong hồ nước, thế nhưng khi con cá màu đỏ đi được nửa đường thì phía trước có một đoàn xe chắn kín đường.

Vương Tử Quân nhìn về phía kẹt xe rồi cười nói với Y Phong: - Giám đốc Y, khu dân cư của ngài mà cũng kẹt xe sao?

Y Phong lúc này đã dừng xe, nàng thấy Vương Tử Quân dùng giọng chính thức gọi mình là giám đốc Y thì hung hăng véo hắn một cái, sau đó ra vẻ cả giận nói: - Nếu anh còn nói với em như vậy, em sẽ véo anh.

Vương Tử Quân ôm Tiểu Điềm Đậu rồi cười nói: - Tiểu Điềm Đậu, mẹ con thẹn quá hóa giận rồi, con nói xem bố có sợ không?

- Bố là đại anh hùng, sao có thể sợ mẹ thối của con được. Tiểu Điềm Đậu cười khanh khách rồi bày ra bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.

Cả nhà trong xe vui vẻ hòa thuận, lúc này bên ngoài lại kẹt xe rất căng. Đặc biệt là Y Phong đã muốn nhanh chóng kết thúc công tác với Liêu An Như, bây giờ trước mặt kẹt xe không khỏi làm cho sự việc khó thể nào kết thúc nhanh chóng được.

- Anh gì ơi, khu dân cư của chúng ta sao lại kẹt xe được? Y Phong đi đến gặp một nhân viên bảo vệ rồi khẽ hỏi.

Viên bảo vệ có chút bực bội nói: - Chủ nhà số bốn hôm qua bị người ta chiếm mất chỗ đậu xe, hôm nay anh ấy dừng xe ngoài cổng không cho xe đi qua, nói gì cũng không khuyên nhủ được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của bảo vệ, hắn thầm nghĩ chỉ có thể đi tắt mà thôi, thế là nói với Y Phong: - Hay là chúng ta đi bộ ra ngoài bắt xe taxi cũng được.

Y Phong bất đắc dĩ đành phải dùng giọng cảm thán nói: - Người ở nhà số bốn đúng là không có ý thức gì cả.

Vương Tử Quân không muốn quan tâm đến những chuyện thế này, hơn nữa bây giờ hắn cũng không muốn vì chút tranh cãi nhỏ mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của mình. Hắn khẽ an ủi Y Phong: - Thôi bỏ đi, người ta cũng không phải hướng về phía chúng ta, nhẫn nhịn một chút là được.

Y Phong xuống xe, sau đó bố con Vương Tử Quân cũng rời khỏi xe. Đúng lúc này một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cầm một cục gạch trong tay đập lên chiếc xe Audi đang chắn đường rồi dùng giọng hùng hổ nói: - Thằng kia, mày chặn xe của ông, ông đập nát xe của mày.

Người đàn ông kia vung gạch đập chiếc xe Audi không khỏi ép người đàn ông cao gầy từ trong chiếc xe chắn đường đi ra, tình hình giống như sắp ẩu đả đến nơi. Lúc này có không ít người đang trầm trồ khen ngợi hành động đập xe của người đàn ông kia.

- Người kia là ai vậy? Đúng là rất mạnh mẽ. Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, hắn cảm thấy có chút quen mắt, thế nhưng lúc này không thể nhớ rõ đó là ai.

Y Phong nhíu mày, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói: - Em không biết, thế nhưng người này không thường xuyên xuất hiện ở khu dân cư này, nếu không em đã biết rồi.

- Hai vị, trước tiên bớt giận, mọi người đều là hàng xóm, có câu bán bà con xa mua láng giềng gần, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nên gây chiến. Khi hai người đàn ông bên kia sắp đánh nhau đến nơi, một tên đàn ông mập đi ra giữ lấy tên đàn ông cao gầy, sau đó nói thì thầm với người đàn ông bên kia vài câu. Người đàn ông cao gầy có chút sợ hãi, sau đó nhanh chóng dịch xe ra nơi khác.

Lúc này tên đàn ông vừa rồi cầm gạch đập xe nói với tên đàn ông to béo: - Giám đốc Ngưu, lần này không phải là nể mặt ngài, tôi sẽ cho nó phá sản trong một tháng.

Người đàn ông này nói thêm vài câu thì leo lên chiếc Hummer chạy đi như bay, vì xe phía trước đã không còn cản đường thế nên nhiều người leo lên xe chạy đi.

- Anh bạn, người kia là ai vậy? Khi nhóm người Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy có một người hỏi bảo vệ.

Tên bảo vệ được vài người vây quanh, hắn tỏ ra rất trượng nghĩa, bàn tay kẹp lấy điếu thuốc, miệng cười nói: - Nghe nói biệt thự số chín ở khu dân cư này là của giám đốc Thẩm tập đoàn Thần Phương tỉnh Mật Đông. Con bà nó, có vài người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh ra tay thu thập.

- Hèn gì lợi hại như vậy. Người kia giống như đã nghe nói về tập đoàn Thần Phương, bây giờ không khỏi lên tiếng cảm thán rồi bỏ đi.

Vương Tử Quân căn bản khôn quá quen thuộc khu biệt thự này, thế nhưng hắn cũng biết biệt thự số chín là đắt nhất nơi đây, ít nhất cũng hơn căn biệt thự của Y Phong hai chục triệu.

Có thể mua được một căn biệt thự như vậy thì cũng không phải người thường, hơn nữa giám đốc Thẩm cũng không thường xuyên ở nơi đây, thế nên có thể thấy người này xài tiền không tiếc tay.

Thời tiết vào tháng chín căn bản có gió nhẹ, cũng không quá nóng như những ngày trước, Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đang dùng cơm, hắn cười nói với Tiểu Bảo Nhi: - Đến trường cần phải nghe lời thầy cô giáo, cũng không được đánh nhau với các bạn học biết không?

Tiểu Bảo Nhi vừa ăn vừa gật đầu, Mạc Tiểu Bắc ăn xong đi sang thu dọn sách vở cặp bút rồi dùng giọng không muốn nói: - Anh xem mình nói gì kìa, giống như con trai nhà ta thường xuyên gây chuyện vậy.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng càng ngày càng sủng nịnh con của Mạc Tiểu Bắc, hắn đành phải cười cười, cũng không tiếp tục mở miệng dạy bảo con trai. Lúc này hắn đã đến ở trong biệt thự số bốn khu thường ủy tỉnh ủy, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi vừa mới từ thủ đô đến Mật Đông từ ngày hôm qua.

- Được rồi, bố biết Tiểu Bảo Nhi là cậu bé tốt. Vương Tử Quân cười cười nói tiếp: - Tiểu Bắc, bí thư Sầm nói em cứ tùy ý chọn đơn vị trong tỉnh, chỉ cần em không đi đến làm thư ký trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là được.

- Em không đi đâu cả, bây giờ ở nhà nấu cơm phục vụ con trai, như vậy lại yên tĩnh hơn. Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu lên bỏ một chai nước rất đẹp vào bên cạnh cặp của Tiểu Bảo Nhi, sau đó nói: - Sầm Vật Cương giống như ném cho em một phần nhân tình, giống như em đi đến đâu còn cần ông ấy đồng ý vậy.

Vương Tử Quân cũng chỉ cười cười với lời nói của Mạc Tiểu Bắc, cũng không mở miệng mà chỉ lẳng lặng dùng cơm.

- Khi em đến thì ông nội có nhờ nhắn với anh, đó là nửa năm qua anh làm tốt công tác, vượt qua dự liệu của ông. Ông yêu cầu anh bảo trì trạng thái công tác hiện tại, chỉ cần anh không kiêu ngạo không nóng nảy, như vậy con đường tương lai sẽ rất bằng phẳng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết lời nói của Mạc lão gia tử đều là vàng ngọc, trong khoảng thời gian công tác sau này hắn thật sự phải chú ý đến những điều kia.

Một nhà ba người ăn xong bữa sáng mất bảy tám phút, sau đó Vương Tử Quân béo gương mặt của con trai, lại ôm con đi ra khỏi biệt thự. Lúc này Triệu Hiểu Bạch và lái xe Tiểu Lý đã chờ sẵn ngoài cổng.

- Chào chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch tiếp nhận cặp văn kiện trong tay của Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi vào trong xe, khi chuẩn bị nói vài lời với Triệu Hiểu Bạch, chợt thấy chiếc xe số 1 của Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đến.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn chậm rãi mở cửa sổ xe. Sầm Vật Cương ngồi trong xe giống như cũng cảm ứng được gì đó, cũng hạ cửa sổ xe xuống.

Hai người khoát tay với nhau, sau đó hai chiếc xe đi qua nhau. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, nụ cười trên mặt hắn cũng rất sáng lạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK