- Anh Trần, bài diễn thuyết của anh thật sự rất hay, thế nhưng cần phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Khi chuẩn bị chia tay thì Vương Tử Quân vỗ vỗ bả vai của Trần Thành Hoa rồi trầm giọng nói.
Trần Thành Hoa cho rằng Vương Tử Quân an ủi mình, hắn nở nụ cười tiêu sái nói:
- Thật sự phải sửa chữa một chút.
Khi thấy Trần Thành Hoa căn bản không chú ý đến câu nói của mình, Vương Tử Quân cũng không nói ra. Có một số việc hắn cần phải nắm thật đúng mực, dù chỉ là kế nhỏ, thế nhưng nắm chắc hay không lại có kết quả rất lớn. Thậm chí có khả năng một vấn đề đúng đắn không được thực hiện tốt sẽ biến tốt thành xấu.
Vương Tử Quân tuyệt đối không cho phép sự việc từ tốt biến thành xấu.
- Cơ hội chỉ chừa cho một người, anh Trần, lúc không có việc gì thì chúng ta cùng uống vài ly cho vui.
Vương Tử Quân nói rồi bắt tay cáo từ Trần Thành Hoa.
Sau khi rời khỏi quán trà, Trần Thành Hoa về phòng của mình. Hắn là người có thói quen ghi bút ký, thế nên tiện tay viết trên sổ nhật ký:
- Trận đấu hôm nay tuy thất bại, thế nhưng thua tâm phục khẩu phục. Có thể tìm được một người bạn như Vương Tử Quân thì căn bản rất đáng giá.
Sáng sớm hôm sau Trần Thành Hoa đi vào trong phòng học, hắn thấy được danh sách ba người sẽ diễn thuyết khi lãnh đạo thượng cấp đến thăm, người đầu tiên là vị bí thư tỉnh ủy của ban huấn luyện, thứ hai là một vị lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, còn lại là Vương Tử Quân.
- Thành Hoa, thật sự có chút đáng tiếc.
Một người bạn có quan hệ không tệ đi đến khẽ nói với Trần Thành Hoa.
23 Có gì mà đáng tiếc chứ? Bản lĩnh không bằng Vương Tử Quân, thua là bình thường.
Trần Thành Hoa cười cười dùng giọng tiêu sái nói.
Người nọ cũng cười cười mà không nói gì thêm, khi Trần Thành Hoa tiếp tục đi vào trong phòng thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, thế là vẻ mặt trở nên ngưng trọng:
- Chào bí thư!
- Thành Hoa, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghe nói cậu không thể tranh thủ được một phần danh sách, không phải tôi đã nói rồi sdao, cậu nhất định phải chuẩn bị tận tâm, không cho ra sai lầm gì, cậu không nghe rõ ràng sao?
Một giọng nói trách cứ chợt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Trần Thành Hoa là một người có tính cách quật cường, nếu là người bình thường mở miệng phê bình thì hắn sẽ rất có thể mở miệng phản kích. Nhưng bây giờ hắn lại dùng giọng chân thành nói:
- Bí thư, tôi nhất định sẽ làm đủ chuẩn bị, nhưng tài nghệ của tôi không bằng người, cũng không có cách nào khác.
- Cậu đấy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã mở lời với các vị đồng sự, nói rằng đã ủy thác trách nhiệm cho cậu, chuyện này vốn có bảy phần nắm chắc. Lần này cậu đến học tập ở trường đảng, nếu như cậu có thể diễn thuyết trước mặt lãnh đạo thượng cấp, chẳng khác nào mọi chuyện như ván đóng thuyền, một cơ hội quá tốt với cậu đã trôi qua mất rồi.
Bí thư ở bên kia mở miệng dùng giọng oán giận nói với Trần Thành Hoa.
Trần Thành Hoa biết rõ bí thư luôn giúp mình, nhưng cũng không biết ông ấy lại có sắp xếp như vậy, thế là trong lòng có chút cảm động và không cam lòng. Một chuyện quá quan trọng, thế nhưng mình lại ném bể cơ hội, mặc dù có sự hỗ trợ của bí thư, thế nhưng những chuyện xấu trong sự kiện này không thể không suy xét.
Càng phát triển lên một tầng thì khả năng thay đổi vị trí càng lớn, lãnh đạo cố gắng để mình nắm được một danh sách diễn thuyết, chỉ cần mình có thể diễn thuyết thì vị trí tốt sẽ như đinh đóng thuyền.
Nhưng bây giờ xem ra ván đóng thuyền đã được gỡ ra đóng lại, Trần Thành Hoa tuy cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, thế nhưng hắn căn bản không oán hận Vương Tử Quân, vì mọi người tranh đấu dựa vào tài lực, ai bảo mình kém hơn đối phương.
- Bí thư, tôi...
Trần Thành Hoa muốn nói với bí thư rằng mình đã cố gắng hết sức, thế nhưng hắn nghĩ đến phương diện bí thư vì mình mà bôn ba, thế là áp chế lời giải thích không nói ra khỏi miệng.
Vị bí thư kia cũng hiểu thuộc hạ cũ của mình, sau khi nói thêm vài câu thì trầm giọng:
- Cậu cũng không nên ủ rũ, nếu như vị trí kia không thành, tôi sẽ hoạt động cho cậu tìm lấy vị trí khác.
- Thành Hoa, tôi vì sao giúp đỡ cho cậu, cũng là vì cậu là người cần cù chăm chỉ vì dân, cho cậu đi lên, không cần cậu mang ơn với tôi. Tôi đây chỉ mong cậu có thể biểu hiện cho tốt, cho ra cống hiến với nhân dân.
Bí thư tuy đã cúp điện thoại thế nhưng tâm tình của Trần Thành Hoa lại càng không bình tĩnh, hắn đi đường mà đầu óc rối loạn, mãi đến khi tiếng chuông vang lên thì hắn mới vào phòng học.
- Trưởng phòng Trần, ngày hôm qua thật sự đáng tiếc.
Trần Thành Hoa vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy một người bạn học đi đến an ủi.
Trần Thành Hoa chỉ cảm thấy vết thương trong lòng bị người ta vạch trần, hắn cảm thấy rất đau, hắn thật sự không muốn bàn về chuyện ngày hôm qua. Nhưng đối mặt với sự quan tâm của người ta, ít nhất cũng phải có lễ phép tối thiểu. Hắn khách khí nói với đối phương vài câu, sau đó nhìn ra bên ngoài, cũng may đã sắp đến giờ học.
Giáo sư giảng bài rất đặc sắc, Trần Thành Hoa tập trung tinh thần mười phút, sau đó hoàn toàn bị thu hút bởi nội dung bài giảng.
- Trần Thành Hoa, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Khi Trần Thành Hoa lật bản nhật ký của mình, giọng nói êm ái của phụ đạo viên vang lên bên tai. Hắn nhìn phụ đạo viên đứng bên cạnh mình, thế là nở nụ cười, sau đó cùng đi về phía phòng làm việc của nàng.
Phụ đạo viên rót cho Trần Thành Hoa một ly nước, sau đó cười nói:
- Trưởng phòng Trần, bài diễn thuyết của anh hôm qua rất đặc sắc, nói thật, tôi cảm thấy bị cuốn hút, căn bản là rất bội phục.
Trần Thành Hoa cười cười nói:
- Cám ơn ngài khích lệ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có vài chỗ không đủ, sau này kính xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.
- Cũng không dám chỉ giáo.
Phụ đạo viên nói rất chân thành, nàng dù là phụ đạo viên nhưng bàn về cấp bậc thì kém xa Trần Thành Hoa.
- Trưởng phòng Trần, sau khi anh quay về thì nên chuẩn bị một chút, đặc biệt là bản thảo diễn thuyết, càng phải làm cho tốt hơn, nếu có gì cần thì tới tìm tôi. nếu như tôi không thể giải quyết những nghi vấn của anh, tôi sẽ nhờ nhà trường giải quyết.
Lời nói của phụ đạo viên làm cho Trần Thành Hoa chợt sững sờ, hắn thật sự không thể nào hiểu rõ, thầm nghĩ nói mình chuẩn bị bản thảo là có ý gì?
Khi nhìn bộ dạng không hiểu của Trần Thành Hoa, phụ đạo viên chợt cười nói:
- Trưởng phòng Trần, vừa mới nhận được tin tức, bí thư Vương Tử Quân bị nhiễm trùng họng, không thể lên đài diễn thuyết. Sau khi lãnh đạo nhà trường nghiên cứu xem xét, quyết định cho anh thay thế.
Vương Tử Quân bị viêm họng? Sao lại có thể xuất hiện chuyện này? Trần Thành Hoa nghĩ đến tình huống hôm qua Vương Tử Quân chia tay mình với bộ dạng phấn chấn tinh thần, hắn chợt cảm thấy sự việc có chút bất thường.
- Nên chuẩn bị nhiều hơn một chút, cơ hội luôn có cho mọi người.
- Anh Trần, sau này chúng ta có cơ hội nên uống vài ly, ha ha...
Trần Thành Hoa nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân thế là chợt hiểu ra vấn đề. Vương Tử Quân căn bản không phải là sinh bệnh, rõ ràng đối phương muốn ném cơ hội cho mình. Hắn nghĩ đến đây mà thấy có chút cảm động, đồng thời trong lòng càng thêm kích động.