- Chúng ta nên giúp đỡ những quan điểm đúng đắn, nếu như anh không thể liên hệ với trưởng phòng Tử Quân, như vậy để tôi đến bàn bạc với anh ấy. Diêu Trung Tắc nói rồi lại cười: - Viễn Lũng, ngày hôm qua tôi đã liên lạc điện thoại với đồng chí Trạch Lương, anh ấy vẫn rất quan tâm đến anh, nói anh ngoài cá tính mềm dẻo, căn bản không tệ ở tất cả các phương diện khác.
- Đồng chí Trạch Lương kỳ vọng rất lớn vào anh, anh cũng nên đừng để cho lãnh đạo thất vọng.
Trần Viễn Lũng thầm run lên, chính mình có phong cách gì, hắn còn chưa rõ ràng sao? Rất nhiều người đồng sự với hắn đã cho ra đánh giá tuyệt đối, đó là hắn có tác phong cứng rắn, bây giờ Diêu Trung Tắc lại nói hắn là người có tác phong mềm mại, căn bản có ý nghĩa rất sâu.
Trần Viễn Lũng thầm nghĩ như vậy, hắn trực tiếp tỏ thái độ: - Trưởng phòng Lục là lãnh đạo của tôi, gần đây anh ấy rất quan tâm đến tôi. Tôi cũng tỏ thái độ với ngài, đó là sau này nhất định sẽ bỏ tác phong mềm dẻo của mình, sẽ có gan bênh vực lẽ phải, can đảm duy trì ý kiến, tiến thêm một bước chọn nhân tài, dùng cán bộ tốt để cung cấp cho đại cục phát triển của tỉnh Nam Giang.
- Ha ha ha, có quyết tâm như vậy là tốt rồi. Diêu Trung Tắc vỗ vỗ lên vai Trần Viễn Lũng rồi cười lớn nói: - Viễn Lũng, biết sai có thể sữa thì quá tốt. Anh có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, đón ngắn tránh dài, tôi và lão lãnh đạo của anh cảm thấy rất vui.
Hai bên trò chuyện hơn hai mươi phút, mãi đến khi thư ký gõ cửa nhắc nhở đã đến thời gian tham dự hội nghị thì mới kết thúc. Nhưng trước khi Trần Viễn Lũng rời đi, Diêu Trung Tắc khẩn cấp yêu cầu Trần Viễn Lũng không có việc gì thì nên thường xuyên đến phòng làm việc của mình.
Trần Viễn Lũng quay lại phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy bầu không khí không giống trước kia, không khí trong phòng vốn lạnh lùng vắng vẻ đã nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Một vài người không nên đến báo cáo công tác cũng vội vàng chạy đến.
Tuy những người này căn bản không dám nói nửa câu không hay với Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào động tác lơ đãng của bọn họ, Trần Viễn Lũng cảm thấy cuộc sống mới của mình đang bắt đầu. Dù sao thì Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy, mình so với hắn có không ít thua kém.
Sau khi đám người kia đến báo cáo công tác và còn chưa thỏa mãn khi bỏ đi, Trần Viễn Lũng đóng cửa lại, hắn gọi điện thoại cho ủy ban cải cách. Trong ủy ban cải cách tỉnh ủy có một người phó chủ nhiệm có quan hệ không tệ với hắn, khi người kia được đề bạt thì hắn đến xem xét, thế nên đối phương căn bản tỏ ra rất cung kính.
Sau khi tìm hiểu xem tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng có giống như những lời của Diêu Trung Tắc hay không, Trần Viễn Lũng dùng giọng đùa giỡn nói: - Anh Cổ, ý của anh là tình hình hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng không được lạc quan sao?
- Tất nhiên là không được lạc quan, một chuyên gia kinh tế của đơn vị chúng tôi còn tiên đoán, nếu như công ty xe hơi Đông Hồng không tìm được điểm đột phá, như vậy chỉ sau nửa năm sẽ tuột dốc không phanh, không còn cơ hội xoay người. Phó chủ nhiệm Cổ căn bản dùng giọng khẳng định nói.
Trần Viễn Lũng lén thở ra một hơi, chỉ cảm thấy tâm tình căng cứng đã giống như được uống viên thuốc an thần, thoải mái hơn rất nhiều. Khi hắn đang tự giễu cợt tư tưởng hẹp hòi của mình, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Với cấp bậc của Trần Viễn Lũng, còn chưa có tư cách được điều phối thư ký riêng, vì vậy người đến phòng làm việc của hắn không cần phải thông qua cửa ải thư ký riêng.
Trần Viễn Lũng cố gắng bình ổn tâm tình của mình, hắn trầm giọng nói: - Vào đi.
Khi Trần Viễn Lũng nói những lời này thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào chính là phó chủ nhiệm văn phòng phòng tổ chức Lý Cường Quốc. Trần Viễn Lũng gần đây căn bản không thích người này, cũng không phải đối phương không tốt với hắn, chủ yếu hắn cảm thấy tư tưởng của người này quá linh hoạt.
Người có tư tưởng linh hoạt căn bản là không tốt, đây là một kết luận mà Trần Viễn Lũng tìm được khi nghiên cứu nhiều sách vở. Dù quan điểm lý luận trên sách căn bản không đủ tin phục, thế nhưng cẩn thận suy xét vẫn có cái lý của nó. Có một điều Trần Viễn Lũng khắc ghi trong lòng, chính là những người linh hoạt căn bản đều không dễ khống chế, vì những người này căn bản không bao giờ có tâm tư ở trên người một ai đó mãi mãi, đối phương mỗi lúc đều nhìn động tĩnh của mình, điều chỉnh mục tiêu liên tục, cố gắng lấy lợi tránh hại. Trần Viễn Lũng cảm thấy loại người này căn bản không thể dễ tin, tất nhiên càng không thích hợp trọng dụng và đề bạt.
Quy tắc này căn bản được Trần Viễn Lũng giữ kín trong lòng. Năm xưa khi hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, căn bản cực kỳ tuân thủ quy tắc này của mình. Chỉ cần hắn có nhận định người nào là kẻ tâm tư linh hoạt, như vậy con đường làm quan của đối phương sẽ bị hắn chặt đứt, không khác nào đi đến đường cùng.
Tất nhiên tâm lý này Trần Viễn Lũng căn bản không bao giờ nói ra với ai, vì vậy khi Lý Cường Quốc cẩn thận đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn nở nụ cười bình dị gần gũi và dùng giọng ôn hòa hỏi: - Chủ nhiệm Cường Quốc, có chuyện gì vậy?
Lý Cường Quốc thấy Trần Viễn Lũng không cho mình ngồi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, biểu hiện càng thêm cung kính, tư thái càng đứng thẳng hơn: - Trưởng phòng Trần, vừa nhận được thông báo của trưởng phòng Vương, bốn giờ chiều nay tổ chức hội nghị xử lý thường vụ phòng tổ chức.
Vương Tử Quân tổ chức hội nghị xử lý thường vụ, muốn nghiên cứu chuyện gì? Trần Viễn Lũng cảm thấy nghi hoặc, hắn nhanh chóng hỏi một câu: - Có nói nghiên cứu chuyện gì không?
- Trưởng phòng Trần, nghe nói là sắp xếp lại công tác. Lý Quốc Cường nhìn thoáng qua ly nước trên bàn làm việc của Trần Viễn Lũng, hắn nhanh chóng cầm lấy ấm trà châm đầy ly.
Trần Viễn Lũng nhìn rõ ràng hành vi chịu khó của Lý Cường Quốc, thế nhưng hắn căn bản không lĩnh tình, vì hành động nhỏ nhặt đó chủ yếu là vì nịnh nọt hắn mà thôi. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười nói: - Cường Quốc, đến chỗ này của tôi thì cậu đừng nên khách khí, cậu sao còn chưa ngồi xuống cùng trò chuyện với tôi?
Gương mặt cứng nhắc của Lý Cường Quốc đã hòa hoãn lại vài phần, hắn giống như một người được đại xá, dùng giọng giống như được sủng ái mà kinh hoàng nói: - Trưởng phòng Trần, tôi tất nhiên tình nguyện đến xin chỉ thị của ngài nhiều hơn, nhưng chỉ sợ làm trễ nãi thời gian của ngài, vì vậy mà mãi không dám, cũng không dám ngồi.
Trần Viễn Lũng căn bản có chút phản cảm với bộ dạng múa mép khua môi của Lý Cường Quốc, nhưng hắn vẫn gật đầu nở nụ cười nói: - Cường Quốc ơi là Cường Quốc, tôi thật sự làm cho người ta sợ hãi vậy sao? Công tác bận rộn là sự thật khó chối cãi, nhưng chúng ta cũng nên thường xuyên trao đổi với nhau, nên cùng nhau tham khảo vài vấn đề.