- Bí thư Vương đang xem báo cáo của cục công an, lãnh đạo có vẻ khá tức giận.
Đổng Trí Tân vốn không muốn nói những lời này, cũng không nên nói, thế nhưng hắn mở miệng phá hỏng quy củ để nói cho Kim Điền Lạc, cũng không phải muốn tranh thủ sự hảo cảm của Kim Điền Lạc. Điều hắn muốn làm chính là để cho Kim Điền Lạc khuyên bảo Vương Tử Quân, vì tình huống đang dần trở nên nguy hiểm.
Dù sao thế cục của thành phố La Nam bây giờ đang dần tiến theo ý đồ của bí thư Vương, nếu như lúc này vì Hà Tiến Chung mà trận tuyến rối loạn thì rõ ràng là được không bù mất. Dù sao vị trí cục trưởng cục công an là khá nặng, thế nhưng nếu so với phương diện toàn cục thì cũng không tính là gì.
Chính trị luôn có tính thỏa hiệp.
Trong mắt Kim Điền Lạc chợt lóe lên luồng hào quang, nhưng ngay sau đó hắn bình tĩnh trở lại. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn đã xem văn kiện kia sớm hơn cả Vương Tử Quân. Hắn là người sớm quen thuộc thái độ của Vương Tử Quân ở trên sự kiện này, thế cho nên hắn cũng biết rõ nếu Vương Tử Quân nhìn thấy báo cáo kia thì sẽ cho ra phản ứng thế nào.
- Tôi đi gặp bí thư Vương.
Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Đổng Trí Tân vội vàng đứng lên từ chỗ ngồi của mình, tuy hắn là một thư ký có tuổi, Vương Tử Quân cũng không yêu cầu hắn làm những việc lặt vặt, thế nhưng hắn ở trước mặt thư ký trưởng Kim Điền Lạc cũng phải làm tốt chức trách của mình.
Kim Điền Lạc hiểu ý của Đổng Trí Tân, hắn khoát tay áo với Đổng Trí Tân, nói rõ tự mình đi đến là được, sau đó cất bước đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Kim Điền Lạc vừa bước vào trong phòng thì cười chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân buông danh sách trong tay xuống, trên mặt hắn khôi phục lại nụ cười, hắn gật đầu nói: nguồn TruyenFull.vn
- Thư ký trưởng Kim, mời anh ngồi, tôi cũng thật sự đang có chuyện muốn tìm anh.
Trước khi Kim Điền Lạc đi vào trong phòng đã suy nghĩ rất nhiều lý do để mở miệng khuyên bảo Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của bí thư Vương, nghĩ đến sự cố chấp của bí thư ở hạng mục đường sắt Mân Cô, thế là hắn chợt mất đi tin tưởng vào lời khuyên của mình.
Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, Kim Điền Lạc lấy ra hai điếu thuốc, hắn đưa một điếu cho Vương Tử Quân, một điếu dành cho mình. Khi mùi hương thuốc lá bùng lên thì hắn mới cảm thấy mình có chút thả lỏng.
- Thư ký trưởng Kim, ngày một tháng tám sắp tới, thành phố chúng ta có chuẩn bị hoạt động thăm hỏi gì không?
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng tùy ý hỏi.
"Hoạt động thăm hỏi vào lễ một tháng tám?(thành lập quân đội Trung Quốc)"
Kim Điền Lạc thật sự còn chưa có chuẩn bị gì, những ngày này công tác liên hệ và chuẩn bị cho hạng mục đường sắt Mân Cô thật sự làm hắn đau đầu, những thứ khác căn bản không có thời gian quan tâm.
Nhưng Kim Điền Lạc là thư ký trưởng nhiều năm, hắn cũng không luống cuống tay chân. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói ra trình tự thăm hỏi vào năm ngoái, dù sao cũng chỉ là thăm hỏi động viên, không có gì khác hơn.
Sau khi trả lời vài vấn đề của Vương Tử Quân thì Kim Điền Lạc thật sự thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ bí thư Vương không chú ý và đặt nặng sự việc của cục công an vào trong lòng, đó là một hiện tượng không sai.
Vương Tử Quân nghe Kim Điền Lạc nói về những công tác mà trước đó thành phố La Nam thường thực hiện, thế là càng không khỏi bội phục hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Hai vị này dù không phải là chuyên gia phát triển kinh tế, không làm ra cống hiến gì lớn, thế nhưng lại là những người giỏi chạy lên tỉnh kiếm tiền, giỏi cả công tác tiết kiệm tiền.
Lấy được hơn chục con heo từ lò mổ địa phương, tìm được thực phẩm ở nhà máy gia công thực phẩm, các huyện cống lên vài xe hoa quả, thật sự đơn giản mà lại có lợi ích thực tế.
Phương diện thăm hỏi những cựu chiến binh và cán bộ có công căn bản không cần bỏ tiền, như vậy những phương diện khác không cần phải nghĩ, vì thế mà quan hệ giữa hai bên luôn không nóng không lạnh. Lúc này Vương Tử Quân là lãnh đạo thành phố La Nam, vấn đề rơi vào trong tay hắn.
Hắn có chút trầm ngam, sau đó cười nói với Kim Điền Lạc:
- Năm nay chuẩn bị quà thăm hỏi phong phú một chút, đồng thời đi thông báo với các vị thường ủy thị ủy, đến ngày đó để bọn họ cùng theo tôi đi thăm hỏi.
Kim Điền Lạc gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi sẽ đi thông báo.
Kim Điền Lạc nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bí thư Vương sẽ tuyệt đối không phải chỉ nói những chuyện này. Nhưng làm hắn thất vọng chính là bí thư Vương Tử Quân không bàn về vấn đề Hà Tiến Chung, giống như nó không tồn tại.
Kim Điền Lạc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên, phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng đi vào phòng.
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?
Lục Ngọc Hùng là một người nổi tiếng nghiêm túc nhất ủy ban thành phố, dựa theo một số người thì gương mặt phó bí thư Lục Ngọc Hùng giống như ai đang thiếu nợ vài trăm đồng. Nhưng gương mặt âm trầm của Lục Ngọc Hùng căn bản giống như chỉ là biểu hiện cho người ngoài, đối mặt với Vương Tử Quân, đặc biệt là từ khi Vương Tử Quân từ thủ đô quay về, nụ cười chưa từng biến mất trên gương mặt Lục Ngọc Hùng.
Vương Tử Quân thấy Lục Ngọc Hùng, thì cũng cười nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, mời anh ngồi.
Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi bàn làm việc và ngồi xuống ghế sa lông thì Đổng Trí Tân nhanh chân đi vào phòng châm hai ly trà ngon. Khi thấy Đổng Trí Tân châm trà thì Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lục Ngọc Hùng thì khẽ cúi người nói:
- Anh Đổng, cảm ơn.
Đổng Trí Tân khẽ cười rồi lui ra khỏi phòng, Lục Ngọc Hùng uống một ngụm trà rồi cười nói:
- Bí thư Vương, ngài chon anh Đổng Trí Tân làm thư ký thật sự là không tệ. Anh Đổng là người có năng lực, hơn nữa còn có kinh nghiệm, có thể nhanh chóng giúp đỡ anh làm quen với thành phố La Nam.
- Đúng vậy, tôi xuất phát từ suy xét này mới đưa anh ấy từ phòng nghiên cứu chính sách về đây, nhưng nói ra thì cũng có chút ngại ngùng, rõ ràng là tài lớn dùng vào việc nhỏ.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, hắn không che giấu sự tán thưởng của mình với Đổng Trí Tân.
- Làm thư ký cho ngài cũng không phải là tài lớn dùng nhỏ, nếu như bí thư ngài cảm thấy uất ức cho anh ấy, có thể tăng thêm trọng trách làm phó thư ký trưởng.
Lục Ngọc Hùng dùng giọng khéo léo hiểu lòng người nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Điều này không cần, anh ấy ở bên cạnh tôi cũng chỉ là giai đoạn quá độ mà thôi.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn lướt qua văn kiện trên tay Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Lục, lúc này hiệu năng đẩy mạnh xây dựng học tập của khối công tác tổ chức chính trị như thế nào rồi?
- Bí thư Vương, nhìn công tác giáo dục tư tưởng ở khối tổ chức thật sự có hiệu suất khá cao, đặc biệt là đối với công tác trình báo, tốc độ xử lý càng mạnh mẽ...
Lục Ngọc Hùng có năng lực công tác rất tốt, năng lực báo cáo cũng không kém, cực kỳ nhanh gọn.
Vương Tử Quân chưa từng hoài nghi năng lực công tác của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng muốn để cho một người thế này đồng tâm hiệp lực với mình thì không phải là một chuyện dễ dàng.