Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường căn bản là minh hữu của nhau, hơn nữa càng cố gắng hết sức để cố gắng trợ uy cho mình. Tất nhien Đậu Minh Đường phải nhất trí trong hành động của Vương Tử Quân, nó cũng không loại trừ một phần nịnh nọt, nhưng có đôi khi hai bên thầm hiểu nhau là được, cũng không cần nói ra những lời vô nghĩa.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn vào dãy số gọi đến trên chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, không khỏi thầm nghĩ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Đậu Minh Đường, anh bận rộn gì không? Điện thoại vừa nối thông thì Đậu Minh Đường đã lên tiếng.
Vương Tử Quân căn bản ân cần thăm hỏi Đậu Minh Đường một lượt, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, sau đó chợt cười ha hả nói: - Trưởng phòng Vương, hai người chúng ta thật sự không mưu mà hợp, cho dù anh không nói thì tôi cũng không nỡ để cho đồng chí Đoạn Văn Đống rời khỏi thành phố Đông Hồng. Nửa năm qua tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng tốt hơn rất nhiều, vì ngàn quân dễ cầu tướng tài khó được, nếu đổi lại là người khác thì tôi cảm thấy rất lo lắng.
Vương Tử Quân đi trên đường phố khá lạnh của thành phố Giang Thị, toàn thân bọc trong áo ấm. Trước tết âm lịch thì phương nam đã ấm lên thế nhưng phương bắc vẫn rất lạnh, tám giờ sáng đã không còn mấy người đi trên đường.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị chủ yếu là viếng mộ ông nội. Khi bố Vương Quang Vinh được điều động, tết này cả nhà Vương Tử Quân phải ở thủ đô. Vương lão gia tử đã mất, lúc này đại gia đình Vương gia đoàn tụ cũng không dễ dàng. Vương Tử Quân là người cực kỳ có tương lai, nếu hắn không quay về thì tết căn bản còn ý nghĩa gì nữa?
Tất cả vẫn như trước, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy con phố này có chút xa lạ. Nhị thúc, cô cô tuy vẫn còn ở nơi này, nhà cũ của Vương Tử Quân vẫn còn, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mối liên hệ của mình với thành phố này đã bị chặt đứt.
Vì lúc này Vương lão gia tử đã không còn.
Vương Tử Quân chỉ một mình đến Giang Thị, dù Du Giang Vĩ muốn đi cùng nhưng bị hắn từ chối. Khi vị trí liên tục tăng tiến thì khoảng thời gian Vương Tử Quân được tự do ngày càng ít đi. Lần này hắn về viếng mộ ông nội, hắn sao lại không muốn được trải qua một cuộc sống bình thường? Mặc dù hắn chỉ được tự do một ngày mà thôi.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên giọng nói êm ái của Y Phong. Lúc này Y Phong đang sống cùng với Tần Hồng Cẩm, những công tác luật sư căn bản được nàng làm rất sinh động.
- Gần đây anh thế nào rồi? Giọng nói của Y Phong vẫn dịu dàng như trước.
Vương Tử Quân căn bản vẫn có chút áy náy với quan hệ của mình và Y Phong, vì sự hạn chế của thân phận nên trước nay hắn và nàng chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, nhưng Y Phong vẫn phải trả giá một đời cho hắn.
- Cũng khá tốt, cũng không tính là quá bận rộn, Tiểu Điềm Đậu thế nào rồi? Vương Tử Quân tuy rất muốn làm cho mình vui vẻ một chút, thế nhưng lúc này quay về Giang Thị, chút cảm xúc thương cảm vẫn chiếm hết cõi lòng.
- Anh không vui sao? Có chuyện gì thế? Y Phong ân cần hỏi một câu.
Vương Tử Quân căn bản không che giấu với Y Phong: - Anh quay về Giang Thị, đang đi thăm mộ ông nội, em đang ở đâu vậy?
Y Phong căn bản cũng không có nhiều cảm tình với Vương lão gia tử, nhưng nàng hiểu tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này. Nàng dịu dàng an ủi: - Tử Quân, ông cụ ở trên trời có linh thiêng thấy chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc thì sẽ rất vui.
Vương Tử Quân căn bản thấy rõ sinh lão bệnh tử hơn cả Y Phong, nhưng biết rõ là một chuyện, hành động thế nào mới là khó. Lúc này hắn đang chìm đắm trong thương cảm, bây giờ Y Phong nói vài lời cũng làm cho tâm tình của hắn khó thể vui vẻ ngay được.
- Khi nào thì em về Chiết Giang?
- Em và Tiểu Điềm Đậu đã thương lượng với ông bà ngoại, để cho bố mẹ em đến bên này ăn tết, vì vậy mà Tiểu Điềm Đậu rất vui.
Vương Tử Quân có thể cảm ứng được niềm vui của Y Phong, nhưng niềm vui đơn giản của nàng lại làm cho hắn cảm thấy chua xót trong lòng. Y Phong là một người phụ nữ bình thường, nàng cũng hy vọng được bình thường như những người phụ nữ khác, cũng mong muốn gia đình được vui vẻ đoàn tụ bên nhau vào ngày tết. Nhưng khi mà tuổi của Y Phong ngày càng lớn, Tiểu Điềm Đậu cũng xuất hiện, nhu cầu đơn giản của nàng căn bản cũng là một yêu cầu xa vời.
- Hai ngày nữ anh sẽ đến thăm em. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Y Phong.
Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, Y Phong chợt cười nói: - Không cần, anh cứ bận rộn việc của mình đi, em và con đều rất tốt, anh không cần quá lo lắng.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ áy náy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ của Tiểu Điềm Đậu: - Bố, mẹ không cho con ngủ, bố mau đến giúp con. Cô giáo nói nếu trẻ nhỏ không được ngủ thì sẽ xấu đi đấy.
Giọng nói ngây thơ của Tiểu Điềm Đậu làm cho Vương Tử Quân không khỏi cười lớn, hắn nói hai câu với Tiểu Điềm Đậu trong điện thoại, sau đó mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy tinh thần của mình đã khá hơn. Hắn nhìn phố phường chung quanh đã có thêm vài phần nhân khí, tâm tình chợt ấm lên.
Vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt, yêu thương vợ con mới là trượng phu, Vương Tử Quân thầm nói một câu mà kiếp trước mình đọc từ quyển sách nào đó, sau đó tiếp tục cất bước.
Vì không phải là ngày lễ nên lúc này nghĩa địa cũng có rất ít người, ngôi mộ của Vương lão gia tử căn bản không có gì đặc thù với những ngôi mộ khác ở chung quanh. Dựa theo công tích của Vương lão gia tử, căn bản có thể được hưởng thụ những vinh hạnh đặc biệt. Nhưng cuối cùng thì gia đình vẫn phải căn cứ theo di chúc của ông cụ để đặt ông trong một nghĩa địa cực kỳ bình thường ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân đứng trước mộ ông nội mà tâm tình đầy cảm xúc. Tuy lúc này ông không còn nhưng trong cảm giác thì hắn vẫn cảm thấy ông vẫn như ở bên cạnh mình, hắn nhớ đến những kỷ niệm của mình và ông, căn bản là nước mắt chảy dài.
- Ông nội, chúc ông năm mới vui vẻ. Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân mới nói về phía mộ ông mình như vậy, gương mặt đã tràn đầy nước mắt.
Vương Tử Quân rời khỏi nghĩa địa cũng không nhanh chóng quay về Nam Giang, hắn bắt xe đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy Nam Giang. Vương lão gia tử đã qua đời nhưng không ai đến thu hồi căn nhà của ông. Mặc dù Vương gia đã làm tốt công tác chuẩn bị, thế nhưng lãnh đạo tỉnh Chiết Giang cũng không người nào tình nguyện chấp hành.