Nhưng ánh mắt chăm chú của đám người chỉ lóe lên rồi thôi, sau khi Vương Tử Quân gật đầu chào hỏi thì bọn họ tiếp tục bàn luận về chủ đề vừa rồi của mình.
Vương Tử Quân cũng đã quen với hiện tượng này, vì thế cũng không thấy có vấn đề. Hắn ngồi xuống vị trí của mình, chợ nghe thấy Chúc Vu Bình ở bên cạnh cười nói:
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua anh bỏ lỡ một vở kịch hay, anh Lữ uống vào chút rượu, sau đó dùng ba ly khiêu chiến chủ tịch Trình, cuối cùng thật sự say không thấy trời đất đâu.
Lữ Hạ Cường đang buồn bực uống trà chợt vung tay lên nói:
- Anh Chúc, anh đúng là lật lọng, ngày hôm qua nói là không nhắc đến chuyện này, bây giờ sao lại quên đi lời hứa hôm qua rồi?
- Ôi, tôi lại quên đi mất, xem ra ngày hôm qua tôi uống nhiều quá.
Chúc Vu Bình vỗ đầu cười rất vô tội.
Chúc Vu Bình và La Hồng Chương có quan hệ rất tốt, hai người bọn họ trước kia từng là đồng sự trong một huyện, hai bên rất thích nói đùa như vậy. Một vài lời đối thoại của hai người cũng nhanh chóng thu hút nhiều ánh mắt nhìn đến.
- Anh Chúc, anh Lữ uống được bao nhiêu ly? Không phải sẽ biến thành thùng rượu sao?
Khi Vương Tử Quân tiến vào thì Trương Thông đang nói chuyện với Lưu Nham Phú, lúc này lại chĩa mục tiêu sang Lữ Hạ Cường.
- À, bản thân tôi có phải thùng rượu hay không thì phải nghiên cứu thêm, hoan nghênh chủ tịch Trương đến làm khách, bất cứ lúc nào cũng có thể thử nghiệm. Hơn nữa bản thân tôi uống rượu rất sảng khoái, cũng không giống như những người tỏ ra e thẹn xấu hổ như gái về nhà chồng.
Lữ Hạ Cường đắc ý mở lời trêu chọc.
Khi mọi người lên tiếng đùa giỡn thì Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp phòng, luc này các thành viên ban ngành khối chính quyền đã đến đầy đủ, ngoài chủ tịch Nhâm Xương Bình thì chỉ thiếu Lý Khang Lộ mà thôi.
Lý Khang Lộ còn chưa đến? Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày. Tuy họp hành thế này cũng không có quy định rõ ràng, thế nhưng trong khối chính quyền thì có nhiều người phải tuân thủ theo quy tắc bất thành văn. Đó chính là trật tự trước sau có một vị trí rất quan trọng, nếu là người có địa vị càng thấp thì càng phải đến thật sớm, những lãnh đạo đứng đầu ban ngành như Nhâm Xương Bình tất nhiên sẽ có tư cách bắt mọi người phải ngồi đợi.
Nếu so sánh với Nhâm Xương Bình thì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ cũng có tư cách để cho các vị phó chủ tịch chờ mình. Quy định này không được biểu hiện bằng văn bản, cũng không ai nhắc đến, thế nhưng lại được đại bộ phận mọi người thừa nhận.
Không ngờ Lý Khang Lộ đến bây giờ còn chưa chịu ra mặt, điều này là không hay.
Khi Vương Tử Quân đang suy tư thì cửa phòng bị đẩy ra, Nhâm Xương Bình cất bước đi vào phòng với nụ cười vui vẻ, hắn vừa đi vừa nói:
- Anh Lữ, anh uống bao nhiêu ly tôi không biết, nhưng tôi biết rõ dù anh chỉ dùng một ly để uống, anh cũng không phải là đối thủ của anh Trình.
Sau lưng Nhâm Xương Bình chính là Lý Khang Lộ với nụ cười vui vẻ. Khi đi vào cửa thì Lý Khang Lộ nhìn về phía Vương Tử Quân, trong nụ cười của hắn có vài phần thản nhiên, nụ cười này cũng giống như tràn đầy tự tin.
Khi Lý Khang Lộ đi theo Nhâm Xương Bình tiến vào phòng, ánh mắt của đám người Chúc Vu Bình nhìn chằm chằm về phía hai người Nhâm Xương Bình. Lữ Hạ Cường vừa nghe thấy chủ tịch Nhâm nói về mình thì cười ha hả nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài nói như vậy vừa là một lời khuyên vừa là một lời cảnh báo, nhưng thật sự là đến quá muộn, tối qua khi bao tử co bóp như giông tố thì tôi mới phát hiện ra điều này.
Một tràng cười lớn vang lên trong phòng họp, khi tiếng cười còn chưa dứt thì Nhâm Xương Bình ngồi xuống vị trí trung tâm của mình. Sau khi thư ký cất giữ ly nước cho chủ tịch Nhâm, lúc này chủ tịch Nhâm mới lên tiếng:
- Chủ tịch Lữ, anh bây giờ tình ngộ còn chưa muộn, đây chính là một tuyên bố đầy kinh nghiệm của tôi cho anh đấy.
Trình Hiểu Bình là một nữ cán bộ lãnh đạo duy nhất trong thành viên ban ngành khối chính quyền thành phố Đông Bộ, gần đây nàng là một người rất ẩn nhẫn, lúc này nghe thấy Nhâm Xương Bình nói đó là kinh nghiệm của mình, thế là không khỏi nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, nếu ngài tìm bọn họ để uống rượu thì tôi không phản đối, thế nhưng ngài cũng đừng phát động quần chúng đấu quần chúng.
Trình Hiểu Bình năm nay hơn bốn mươi, bây giờ ngồi ở vị trí này cũng thật sự là rất giỏi. Hơn nữa dù là dung mại, dáng người, khóe mắt chân mày cũng còn chưa quá mức biến đổi, thậm chí còn có nhiều hơn chút tư thái trưởng thành và quyến rũ so với các cô gái trẻ, thế cho nên nếu so sánh thì nàng cũng có nét đẹp riêng.
Giọng điệu của Trình Hiểu Bình rất dịu dàng, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Nhâm Xương Bình nói đùa vài câu với các vị phó chủ tịch thành phố đang ngồi trong phòng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Hôm nay là ngày mười bảy tháng giêng, đối với dân chúng thì qua mười lăm mới xem như hết tháng tết, hôm nay tổ chức họp cũng là có chuyện cần mọi người bàn luận xem xét. Hai ngày trước bí thư Tiết đã nói ra nhiều yêu cầu với công tác của chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta là rất nặng, mang đến cho chúng ta một nhiệm vụ có tính khiên chiến rất lớn, nếu muốn hoàn thành mục tiêu thì ban ngành chúng ta cần đẩy cao tinh thần, cần phải tích cực dấn thân vào quá trình kiến thiết của thành phố Đông Bộ...
Nhâm Xương Bình là một vị chủ tịch thành phố, hắn rõ ràng là một người cực kỳ hợp cách, tuy chỉ nói vài lời tầm thường nhưng lại làm cho bầu không khí của phòng họp trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn là lãnh đạo một ban ngành, tất nhiên phải có năng lực khống chế tiết tấu hội nghị.
Sau khi nói đến vài yêu cầu trọng điểm, Nhâm Xương Bình bắt đầu để cho các phó bí thư báo cáo các vấn đề của các lĩnh vực mình được phân công. Các vị phó bí thư cũng không có chuẩn bị báo cáo, thế nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ những gì mình đang nắm trong tay, thế cho nên lên tiếng cũng cực kỳ rõ ràng.
Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ, hắn là người báo cáo cuối cùng.
Tuy hắn vẫn còn chưa quá hiểu rõ về tất cả phương diện của thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn lên tiếng báo cáo cũng không tỏ ra kém các vị phó chủ tịch khác.
Nhâm Xương Bình nge Vương Tử Quân báo cáo mà không khỏi đung đưa cây bút trong tay. Hắn nhìn Vương Tử Quân đang chậm rãi lên tiếng, thế là thầm nghĩ, chính mình cũng nên bỏ thời gian ra tìm hiểu vị phó chủ tịch trẻ tuổi này, vì đối phương cũng không phải hạng người dễ đối phó.
Nhưng lúc này đây Nhâm Xương Bình phải cho Vương Tử Quân một bài học, để Vương Tử Quân biết rằng trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ này phải nghe lời ai.
Từ khi quyết định tổ chức hội nghị này thì Nhâm Xương Bình đã bắt đầu thông qua các thủ đoạn để tăng cường khả năng chiến thắng cho mình. Đầu tiên hắn để cho Lý Khang Lộ cùng đi vớ mình vào phòng họp, tuy điều này có thể nói là trùng hợp, nhưng đám người tiến lên làm phó chủ tịch thành phố cũng không phải hang người có đầu óc đơn giản. Tuy chỉ là cùng nhau đi vào phòng họp, thế nhưng nó lại tỏ thái độ rõ ràng với tất cả thành viên ban ngành: Tôi đang giúp đỡ Lý Khang Lộ, giúp đỡ phương án xây dựng khách sạn năm sao.
Ngay sau đó là yêu cầu các thành viên ban ngành báo cáo, chính là Nhâm Xương Bình muốn chĩa vào Vương Tử Quân.
Nhâm Xương Bình đã công tác lâu năm với các cán bộ đồng sự, hắn biết rõ ràng năng lực và khả năng của bọn họ, đồng thời đám thủ hạ kia cũng biết rõ mình là người làm chủ. Tất nhiên đám thu hạ của hắn đều là những lão quan trường, không có chuẩn bị cũng có thể đứng lên báo cáo rõ ràng mạch lạc.
Nhưng sự việc này đối với Vương Tử Quân thì rõ ràng có chút vội vàng không chuẩn bị kịp. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng đến chưa lâu, cũng còn đang ở trong quá trình tìm hiểu các đơn vị ban ngành mình đang nắm trong tay. Tuy đối phương có thể lên tiếng báo cáo một hai câu nhưng Nhâm Xương Bình nghĩ rằng sẽ không thể nào hoàn mỹ được.
Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng Nhâm Xương Bình hoàn toàn có thể lợi dụng nó để gõ vào đầu Vương Tử Quân, ai bảo anh không hiểu chuyện muốn thò đầu ra cho người ta đánh? Hắn muốn đả kích Vương Tử Quân một lần, đồng thời còn muốn chứng thực với các vị phó chủ tịch khác rằng Vương Tử Quân còn chưa hiểu rõ về thành phố Đông Bộ, thế cho nên phương án của Vương Tử Quân là không thuyết phục.
Nhưng sự thật lại vượt xa dự đoán của Nhâm Xương Bình, hắn tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại chỉ mất một thời gian ngắn như vậy để tiến vào trạng thái công tác, hơn nữa còn báo cáo cực kỳ rõ ràng mạch lạc. Hắn thầm hận Vương Tử Quân là kẻ có thiên phú ở phương diện này, đồng thời ý nghĩ muốn cho Vương Tử Quân một bài học càng thêm mãnh liệt.
Nhâm Xương Bình là một chủ tịch thành phố, nếu hắn không khống chế được một vị phó chủ tịch thường vụ, như vậy rõ ràng sẽ là một uy hiếp rất lớn. Lý Khang Lộ tuy tự cao tự đại nhưng thân phận đã xác định không có tư cách tranh chấp với Nhâm Xương Bình trong khối chính quyền thành phố. Nhưng Vương Tử Quân thì khác, người này là phó chủ tịch thường vụ thành phố, một người có thể vung tay cướp đi nhiều quyền lực của chủ tịch thành phố như Nhâm Xương Bình.
Sau khi Vương Tử Quân báo cáo xong thì Nhâm Xương Bình bắt đầu lên tiếng, hắn nói chuyện cũng không quá nhiều, chủ yếu là yêu cầu tất cả các chiến tuyến cần phải nghiêm khắc và ổn định, cần phải nhiệt tình và không buông lỏng công tác chứng thực, công tác nắm bắt kế hoạch.
Sau khi nói thêm vài lời thì Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại nhìn sang các vị phó chủ tịch khác, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Lý Khang Lộ.
- Hai ngày trước bí thư Tiết đã đến xem kiểm tra thị sát khu dân cư Bằng Hộ, tôi tin tưởng các vị ngồi đây cũng đã biết rõ ràng. Trong quá trình kiểm tra thị sát thì tôi và chủ tịch Lýd đã đứng ra làm kiểm điểm, vì chúng tôi không làm tốt công tác cho nên khu dân cư Bằng Hộ mới phát sinh tình huống vỡ cống xì nước hôi thối như vậy.
Nhâm Xương Bình nói đến đây thì giọng điệu giảm thấp xuống một chút, hắn đặt bút trong tay xuống rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Tiết nói chuyện này thì một vị bí thư thị ủy như anh ấy cũng có trách nhiệm, thực tế tôi cảm thấy trách nhiệm lớn nhất chính là của khối chính quyền thành phố, là của một chủ tịch thành phố như tôi.
Nhâm Xương Bình nói rất kích động, hắn hầu như đứng bất động như núi nhưng khí thế mạnh mẽ hào hùng lại lan tràn khắp phòng họp.
- Đối với chuyện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, khối chính quyền thành phố chúng ta phải làm đảm bảo với bí thư Tiết. Những ngày qua chủ tịch Lý và các đồng chí phòng xây dựng đã làm việc tăng ca tăng giờ để đưa ra một phương án, chủ tịch Vương cũng có một phương án riêng. Theo tôi thấy thì hai phương án này đều không tệ, nhưng chỉ có một khu đất, chúng ta cũng không thể cải tạo hai lần, thế cho nên yêu cầu đặt ra với chúng ta chính là chọn ra một từ trong hai phương án kia để báo cáo cho bí thư Tiết và thị ủy.
Nhâm Xương Bình nói đến đây thì dừng lại, sau đó đưa mắt nhìn Lý Khang Lộ nói:
- Chủ tịch Lý, anh nói ra phương án mà mình và phòng xây dựng đã chuẩn bị cho mọi người được biết đi.
Lý Khang Lộ mỉm cười nhìn Nhâm Xương Bình rồi khẽ gật đầu, dù trong lòng hắn rất xem thường thái độ mềm nhũn của chủ tịch Nhâm, thế nhưng lại không khỏi khâm phục thủ đoạn lạt mềm buộc chặt vừa rồi của Nhâm Xương Bình.
Lý Khang Lộ thầm nghĩ, người này tuy thiếu dũng khí nhưng nói về thủ đoạn thì thật sự rất cao, mình cần phải chú ý học hỏi.
- Thưa các vị, chủ tịch Nhâm để tôi phát biểu vài lời, tôi cũng xin báo cáo rõ ràng với các vị.
Lý Khang Lộ nói rồi lấy một phần bản vẽ ra, đám người Đào Chính Đào làm nhiệm vụ thư ký hội nghị đã nhanh chóng đến lấy treo trong phòng.
Vương Tử Quân đã từng xem qua bản vẽ trước đó của Lý Khang Lộ, nhưng lúc này nhìn qua lại thấy nó thay đổi rất nhiều. Lúc này bản vẽ không những kỹ càng hơn, còn hoàn mỹ hơn, bên trên vẽ một căn nhà hơn hai mươi tầng mọc lên từ mặt đất, những chiếc xe và kiến trúc bốn phía càng thêm rõ ràng.
- Các vị, đây chính là phương án mà phòng xây dựng đưa ra để cải tạo khu dân cư Bằng Hộ.
- Khu dân cư này nằm ở vị trí trung tâm của thành phố Đông Bộ, nếu chúng ta xây dựng một khách sạn năm sao ở chỗ này, không những phù hợp với quy hoạch lâu dài của thành phố Đông Bộ, còn có thể làm cho thành phố chúng ta thêm nổi tiếng, thu hút và thúc đẩy phát triển kinh tế.
Lý Khang Lộ ăn nói rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã liệt kê ra rất nhiều lợi ích khi xây dựng khách sạn năm sao, những lợi ích này thật sự làm cho người ta động tâm.
- Các vị, chủ tịch Nhâm, hai ngày trước tôi đã đưa kế hoạch xây dựng khách sạn năm sao này đến giới thiệu với tổng giám đốc Đỗ của tập đoàn Cảnh Lam và vài vị thương nhân nổi tiếng, bọn họ thật sự rất động tâm với hạng mục này của chúng tôi. Trong đó tổng giám đốc Đỗ của tập đoàn Cảnh Lam đã có quyết tâm rất cao với hạng mục này, nói tập đoàn Cảnh Lam của bọn họ nhất định sẽ dồn sức tham dự.
Đám phó chủ tịch đều đã từng nghe nhiều lời nghị luận về phương án cải tổ khu dân cư Bằng Hộ, lúc này nghe thấy Lý Khang Lộ lên tiếng thì lại tiếp tục nghị luận. Lý Khang Lộ thật sự rất đắc ý với những lời phản ánh của đồng liêu, hắn vừa nói vừa khẽ đặt cây bút trong tay xuống bàn, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Chủ tịch Vương, anh cũng nói ra phương án của mình đi.
Nhâm Xương Bình mỉm cười gật đầu với Lý Khang Lộ, sau đó hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Thưa chủ tịch Nhâm, thưa các vị, xây dựng một khách sạn năm sao thật sự là lựa chọn rất tốt để thúc đẩy thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển nhanh mạnh hơn. Nhưng chúng ta không thể không suy xét đến nhiều vấn đề, một khi xây dựng khách sạn thì phải sắp xếp di dời giải tỏa dân chúng. Có hơn một ngàn hộ dân bị ảnh hưởng, nếu như chúng ta không làm tốt công tác sắp xếp di dời giải tỏa, lần này chính quyền chúng ta đã cho ra một hạng mục đâm vào xương sống của nhân dân.
Vương Tử Quân đặt cây bút trong tay xuống rồi nói tiếp:
- Tôi cho rằng ở phương diện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, chúng ta không nên chỉ chú trọng vào phát triển kinh tế, còn phải quan tâm đến lợi ích của nhân dân bị ảnh hưởng, càng phải quan tâm đến lợi ích của những hộ dân phải giải tỏa, chúng ta phải đền bù tổn thất cho thật tốt, quan trọng là phải có phương án sắp xếp chỗ ở mới cho bọn họ.
- Tôi đã khảo sát khu dân cư Bằng Hộ, nếu như chúng ta có thể mở một trung tâm thương mại dành cho người đi bộ ở chỗ này, chúng ta không những giải quyết được vấn đề cải tạo khu dân cư, cũng không thể làm cho các hộ dân rơi vào tình huống không có nhà để ở, rõ ràng có thể đổi nhà cũ lấy nhà mới, tôi tin nhân dân sẽ rất đồng tình với phương án này.
Vương Tử Quân dù không cho ra quy hoạch gì cụ thể, thế nhưng hắn lại nói rõ những lợi ích khi xây dựng trung tâm thương mại và vài con đường dành cho người đi bộ.
Nhâm Xương Bình dùng bút vẽ lung tung lên mặt giấy, tuy hắn thật sự vẫn quyết định giúp đỡ phương án của Lý Khang Lộ, thế nhưng hắn cũng biết rõ phương án của Vương Tử Quân là không tệ. Nó chẳng những có thể giải quyết được nan đề giải tỏa di dời nhân dân, càng tiết kiệm tài chính cho chính quyền. Nhưng càng là như vậy thì càng phải cho vị phó chủ tịch thường vụ này một bài học, cho đối phương biết ai mới là người làm chủ trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ này.
- Các vị, vừa rồi chủ tịch Lý và chủ tịch Vương đã nói rõ các phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ của mình. Bây giờ, mong mọi người căn cứ vào thái độ phụ trách với nhân dân, xuất phát từ góc độ phát triển liên tục của thành phố Đông Bộ để tiến hành lựa chọn.
Nhâm Xương Bình tuy nói không quá lớn nhưng lại có vẻ rất có lực lượng, lúc này hắn nói xong thì nhìn về phía Chúc Vu Bình:
- Đồng chí chủ tịch Chúc, anh nói trước đi.
Chúc Vu Bình thấy Nhâm Xương Bình điểm danh chính mình thì cười nói:
- Phương án của hai vị phó chủ tịch đều rất tốt, tôi cảm thấy dù là ai cũng thật sự ra sức xúc tiến sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Nhưng tiếc là chỉ có một khu đất, chỉ có thể cho ra một lựa chọn, thật sự cũng không phải là chuyện gì dễ dàng. Nhưng trước mắt sự việc đã đến nước này, chúng ta cần phải cho ra một lựa chọn giữa hai phương án.
- Theo tôi thấy thì phương án của chủ tịch Vương rất có thể thực hiện, nhưng nếu nhìn về hướng phát triển lâu dài của thành phố Đông Bộ thì lại có chút trở ngại; phưng án của các đồng chí phòng xây dựng cung cấp cho chủ tịch Lý tuy có khó khăn rất lớn thế nhưng lại xây dựng một công trình làm tiêu chí cho cả thành phố, cho dù có khó khăn thì cũng đáng làm.
Chúc Vu Bình là phó chủ tịch thành phố tiến vào thường ủy thị ủy, dù trên danh nghĩa chỉ kém hơn một chút so với cán bộ đứng hàng thứ hai ở khối chính quyền thành phố như Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại là một người thâm căn cố đế ở Đông Bộ, vì vậy những lúc lên tiếng thậm chí còn có độ nặng hơn cả Vương Tử Quân.
Lúc này Chúc Vu Bình lên tiếng như vậy rõ ràng là giúp đỡ lớn cho Lý Khang Lộ. Mà Lý Khang Lộ nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Chúc Vu Bình, trên mặt không khỏi có chút đắc ý.
Vương Tử Quân cũng lẳng lặng lắng nghe ý kiến của Chúc Vu Bình, gương mặt hắn không chút biến đổi. Hắn đã sớm phỏng đoán được tình huống này, nhưng dù là thắng hay bại thì hắn cũng phải phát ra âm thanh của mình trong hội nghị ban ngành khối chính quyền thành phố.
- Chủ tịch Chúc nói rất đúng, tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Chúc.
Trình Hiểu Bình ngồi bên cạnh Chúc Vu Bình cũng không chờ Nhâm Xương Bình điểm danh, nàng trực tiếp mở miệng:
- Tuy xây dựng khách sạn năm sao sẽ có hơi tốn tài chính, thế nhưng nó lại là một công trình hình tượng cho thành phố Đông Bộ, lại phù hợp với hoàn cảnh xây dựng. Chỉ cần chúng ta có thể làm tốt công tác xây dựng, như vậy sẽ đưa đến cho thành phố một nguồn suối phát triển mới, cũng sẽ làm tăng tiến địa vị của thành phố Đông Bộ trong tỉnh và thậm chí là cả nước.
- Tôi cảm thấy có đôi khi lãnh đạo chúng ta không nên vì chút lợi ích trước mắt, cần phải ném ánh mắt chiến lược ra xa một chút. Chỉ khi nào có ánh mắt nhìn thấy phương hướng phát triển lâu dài, như vậy mới có thể lèo lái thật tốt con thuyền Đông Bộ phát triển mạnh mẽ được.
Nếu so sánh với Chúc Vu Bình thì lời nói của Trình Hiểu Bình thật sự rất có tính châm chích. Tuy nàng không chỉ mặt gọi tên nhưng ý nghĩa lời nói đã quá rõ ràng, dù là ai nơi đây cũng hiểu rõ vấn đề. Nàng nói phương án quy hoạch của Vương Tử Quân căn bản không có ánh mắt chiến lược lâu dài, không có lợi cho quá trình kiến thiết và phát triển của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ, Trình Hiểu Bình dám nói những lời như vậy ngay trước mặt lãnh đạo, dám nói ra những lời thật sự phê bình như vậy, xem ra căn bản không chút nể mặt Vương Tử Quân.
Khi Trình Hiểu Bình nói xong thì rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Vương Tử Quân.
Nhâm Xương Bình cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, trong ánh mắt có mang theo chút quan tâm nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng. Đối với hắn thì hai thủ hạ kia tỏ thái độ rất hoàn mỹ, đặc biệt là Trình Hiểu Bình, càng nói rõ nghi vấn với quy hoạch của Vương Tử Quân, rõ ràng là không đủ ánh mắt chiến lược, không nể mặt Vương Tử Quân.
Dù Trình Hiểu Bình nói như vậy thì sau này cũng không có nhiều vấn đề, vì ít ra nàng là cán bộ lãnh đạo nữ, cũng xem như cho Vương Tử Quân một bài học.
Để tên khốn kia vừa thò đuôi ra phải cụp đuôi vào bụng.
Nhâm Xương Bình thật sự rất đắc ý, lúc này trong lòng thậm chí còn sinh ra ý nghĩ không biết có nên kéo vị trở thủ kia một chút hay không. Dù sao đối phương cũng là phó chủ tịch thường vụ, mình vươn tay kéo một chút cũng đúng. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì hắn đã nhanh chóng áp chế, dù sao thì Vương Tử Quân nhận lấy đả kích cũng có lợi cho sự phát triển của hắn về sau này.
- Tôi cảm thấy ý kiến của chủ tịch Trình thật sự là chưa quá toàn diện. Tôi cảm thấy quy hoạch của chủ tịch Vương là rất tốt, rất phù hợp thực tế. Chủ tịch Trình nói về vấn đề lâu dài, tôi thừa nhận sau này các thành phố sẽ xây khách sạn năm sao, nhưng đó là phải hơn mười năm sau, khi mà kinh tế thật sự phát đạt. Bây giờ chúng ta muốn làm khong phải là nhìn xa, rõ ràng là lấy lợi ích của quần chúng để làm ra cống hiến cho chính quyền thành phố.
Nhâm Xương Bình đang thầm suy xét vấn đề và bị lời nói này làm cho tỉnh táo trở lại, hắn nhìn Trương Thông mở miệng phát biểu mà không khỏi nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ tên kia sao lại nói giúp cho Vương Tử Quân? Nhưng Trương Thông bây giờ có thể nói cũng là một vị phó chủ tịch bị cho ra rìa, đối phương gúp đỡ cho Vương Tử Quân cũng không phải là vấn đề.
Trong tính toán của Nhâm Xương Bình thì Trương Thông tỏ thái độ xong thì chỉ có thể nhận được sự giúp đỡ của Lưu Nham Phú, dù sao thì hai người này cũng co quan hệ tốt với nhau. Nhưng Trương Thông lên tiếng đối chọi gay gắt với Trình Hiểu Bình lại làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhâm Xương Bình không quan tâm nhưng điều này không thể đại biểu cho Trình Hiểu Bình cũng sẽ bỏ qua, nàng nghe thấy Trương Thông lên tiếng mỉa mai chính mình không chút lưu tình, thế là vẻ mặt trầm hẳn xuống. Một người phụ nữ có thể tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố, tất nhiên nàng không phải là một phụ nữ đơn giản. Trước nay trong các thành viên ban ngành của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, nàng luôn nắm chắc một phương án cực kỳ đúng đắn, đó chính là theo sát lãnh đạo đứng đầu.
Bây giờ Nhâm Xương Bình có thiên hướng về phía Lý Khang Lộ, với trí tuệ chính trị của nàng đã biết rõ lúc này ai mạnh ai yếu. Lý Khang Lộ và Nhâm Xương Bình lại căn bản không có xung đột, tất nhiên nàng sẽ đứng sau lưng Nhâm Xương Bình, còn một vị phó chủ tịch thường vụ mới đến như Vương Tử Quân căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
Dù vị phó chủ tịch thường vụ kia thật sự có chút thủ đoạn thế nhưng Trình Hiểu Bình lại căn bản không quan tâm, có thủ đoạn thì thế nào, không phải sẽ bị Nhâm Xương Bình ép cho chết ngạt sao?
Trình Hiểu Bình đã công tác nhiều năm ở khối chính quyền thành phố Đông Bộ, nàng hiểu rõ thủ đoạn của Nhâm Xương Bình.
Đứng về phía của người thắng thì tất nhiên sẽ không nên nương tay cho kẻ thất bại, vì vậy sau khi tán thành ý kiến của Lý Khang Lộ thì Trình Hiểu Bình cũng tiến hành phê bình ý kiến của Vương Tử Quân mà căn bản không thèm nể mặt.
Khi Trình Hiểu Bình nhìn thấy ánh mắt thân mật của Lý Khang Lộ nhìn về phía mình, nàng chợt sinh ra cảm giác mình đã làm đúng. Nhưng khi nàng còn chưa kịp đắc ý thì Trương Thông đã lên tiếng, hơn nữa lời nói còn chĩa thẳng vào mặt nàng. Trước kia Trương Thông mỗi lần đầu vui vẻ đón chào nàng, không ngờ bây giờ lại tát thẳng vào mặt nàng như vậy.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương, có lẽ mọi người đều biết bố mẹ vợ tôi ở khu dân cư Bằng Hộ, tuy tôi ít đến nơi đấy nhưng cũng hiểu cuộc sống của mọi người đang ở vào hoàn cảnh nào. Với cách thức đền bù của chúng ta, chỉ sợ quần chúng ở khu vực này muốn đi tìm mua một căn nhà để ở cũng cực kỳ khó khăn, chưa nói đến các vấn đề liên quan khác.
- Tuy phát triển kinh tế là quan trọng, thế nhưng càng không nên tổn hại lợi ích của quần chúng. Thành phố chúng ta sẽ xây dựng khách sạn năm sao, thế nhưng tôi cho rằng chúng ta cần phải quan tâm nhất đến vấn đề giải tỏa di dời và cuộc sống của quần chúng sau này.
Tôn Quốc Lĩnh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Nhâm Xương Bình, sau đó lại nói tiếp:
- Chủ tịch Nhâm, tôi tuy cảm thấy hai phương án thật sự không tệ, thế nhưng tôi càng cảm thấy phương án của chủ tịch Vương là phù hợp với thực tế hơn cả.
- Một khách sạn năm sao tuy có danh tiếng rất lớn nhưng xây dựng một trung tâm thương mại dành cho người đi bộ cũng là một lựa chọn tốt.
Nếu như nói Trương Thông tỏ thái độ đồng ý với Vương Tử Quân chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, bây giờ lời nói của Tôn Quốc Lĩnh thật sự giống như một quả bom nổ tung trong lòng Nhâm Xương Bình. Tôn Quốc Lĩnh là một vị phó chủ tịch có tư cách không thấp trong khối chính quyền thành phố đông bộ, người này một khi đã lên tiếng là sẽ có độ nặng rất lớn. Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng chính là Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của Tôn Quốc Lĩnh, số phiếu của Vương Tử Quân đã là con số bốn.
Tuy Lưu Nham Phú còn chưa mở miệng nhưng căn bản là không cần, Nhâm Xương Bình biết Lưu Nham Phú sẽ nói gì. Hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố có chín người, bây giờ Vương Tử Quân đã lấy được bốn phiếu, rõ ràng đã có thể khiêu chiến quyền uy của một vị chủ tịch như hắn.
Nhưng càng là như vậy thì Nhâm Xương Bình càng phải đè chết Vương Tử Quân. Trong đầu chợt bùng lên ý nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy mình không thể nuông chiều, dù là năm phiếu với bốn phiếu thì hắn cũng phải cho đối phương biết mình mới là lãnh đạo khối chính quyền thành phố.
Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi đó, Trương Thông và Tôn Quốc Lĩnh mở miệng đều nằm trong đự đoán của hắn. Trương Thông có thể liên hệ với Đinh Xuyên Trụ, điều này nói rõ hắn sẽ không tán thành phương án xây khách sạn năm sao của Lý Khang Lộ. Bố vợ của Tôn Quốc Lĩnh ở trong khu dân cư Bằng Hộ, chắc chắn khi xây dựng khách sạn thì bọn họ cũng sẽ phải di dời theo hàng xóm mà thôi.
"Bốn phiếu sao?"
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Lưu Nham Phú đang gật đầu với mình.
Gần đây Lưu Nham Phú ít khi mở miệng trong các hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố, vì Vương Tử Quân chưa đến vị trí phù hợp thì hắn có mở miệng cũng vô dụng, thế nên cứ mãi không lên tiếng. Hôm nay khi thấy chủ tịch Nhâm cho ra biểu quyết thì hắn thật sự rất lo lắng cho Vương Tử Quân. Dù sao thì Lý Khang Lộ cũng cùng đi với Nhâm Xương Bình vào trong phòng họp, hành động đó đã nói rõ vấn đề. Đặc biệt là phó chủ tịch tiến vào thường ủy thị ủy là Chúc Vu Bình và phó chủ tịch Trình Hiểu Bình đã lên tiếng ủng hộ, càng làm cho Lưu Nham Phú cảm nhận được hương vị bên trong.
Thông qua biểu quyết lần này để đả kích chút uy tín của Vương Tử Quân, có lẽ đây là mục đích chủ yếu của Nhâm Xương Bình. Lưu Nham Phú đang tự định giá nên giúp đỡ cho Vương Tử Quân như thế nào, hắn chợt cảm thấy mình thật sự vô lực, không có biện pháp nào cả.
Nếu hắn lên tiếng, chỉ là sức của một người thì căn bản không chút tác dụng với Vương Tử Quân. Nhưng dù là như vậy thì Lưu Nham Phú cũng quyết định sẽ lên tiếng trợ lực cho Vương Tử Quân.
Điều làm cho Lưu Nham Phú thật sự không ngờ chính là tên phó chủ tịch Trương Thông gần đây mình rất chán ghét lại quay sang nổ pháo với Trình Hiểu Bình.
Biến hóa đột nhiên như vậy làm cho Lưu Nham Phú cảm thấy khó thể ngờ, nhưng ngay sau đó đã biến thành mừng rỡ. Trương Thông dùng ngôn ngữ rất sắc bén, lại có tính công kích rất mạnh, thật sự khác biệt rất lớn so với bộ dạng cười ha hả và cực kỳ hiền lành của chủ tịch Trương vào ngày thường.
Nếu so với tình huống Trương Thông lên tiếng thì Tôn Quốc Lĩnh phát biểu lại càng làm cho Lưu Nham Phú ăn thuốc an thần. Có Trương Thông và Tôn Quốc Lĩnh thì lần này chủ tịch Vương sẽ có bốn phiếu, bây giờ Vương Tử Quân nhận được bốn phiếu giúp đỡ trong hội nghị văn phòng khối chính quyền thành phố, điều này nói rõ vấn đề gì? Nó là một thắng lợi không nhỏ của Vương Tử Quân, đặc biệt là tràng quyết đấu này còn có sự tham gia của chủ tịch thành phố Nhâm Xương Bình.