- Bí thư Thích, chuyện này quan trọng là lão lãnh đạo và bí thư Diệp, anh bây giờ nên cố gắng cao nhất để tác động vào hai vị lãnh đạo này. Còn Vương Tử Quân, anh ta chỉ là một lá phiếu ở sự kiện này mà thôi, anh không cần quá lo lắng, nếu như quá chú ý đến một phiếu này, có phải sẽ mất cái khác, được nhỏ mất lớn không? Kim Hành Thuấn nói không quá lớn nhưng lời nói lại mang theo ý nghĩ chân thật đáng tin.
Thích Phúc Lai nhìn gương mặt nghiêm trang của Kim Hành Thuấn, hắn khẽ gật đầu. Vừa rồi sở dĩ hắn dò xét Kim Hành Thuấn về vấn đề này, chủ yếu cũng là vì có ý nghĩ như Kim Hành Thuấn, thế nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không chính xác.
Vương Tử Quân dù sao cũng là trưởng phòng tổ chức, hơn nữa còn là bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm, tất nhiên càng có quyền lên tiếng ở sự kiện này hơn bất kỳ người nào khác. Nhưng lúc này sau khi nghe xong ý nghĩ của Kim Hành Thuấn, hắn lại cảm thấy đối phương nói không phải không có lý. Vương Tử Quân dù có quyền khá nặng, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đầu phiếu mà thôi, biết đâu sẽ không tạo nên tác dụng gì, trực tiếp vứt bỏ là được.
- Chủ tịch Kim, chúng ta tiếp tục đánh cờ. Thích Phúc Lai nghĩ về quan hệ giữa nhóm người của mình với Vương Tử Quân, hắn lại tiếp tục cầm lấy những quân cờ xếp lên bàn rồi nói với Kim Hành Thuấn.
...
Vương Tử Quân từ trong phòng họp đi ra, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được vào buổi sáng hôm nay. Đó là một cuộc điện thoại của người quen, nội dung cuộc điện thoại nói về vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang. Theo những thông tin mà người kia nắm giữ, có không ít người cạnh tranh vị trí này, hơn nữa ai cũng là người có lực lượng, xuất hiện thế cục thế này căn bản làm cho người ta cảm thấy rất khó xử.
Sau khi tổ chức hội nghị văn phòng, Dương Độ Lục căn bản cho ra một phương án sơ bộ, đó chính là tôn trọng đầy đủ thái độ và ý kiến của tỉnh Nam Giang.
Tôn trọng thái độ và ý kiến của tỉnh, như vậy Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong sẽ đạt thành ý kiến ở sự kiện này sao? Chỉ cần căn cứ vào tiếng gió vào thời điểm gần đây, Vương Tử Quân đã mẫm cảm thấy được Chử Vận Phong căn bản là ủng hộ Thích Phúc Lai, nhưng Diệp Thừa Dân lại chưa tìm được người thích hợp cho mình.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân. Tuy Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy nhưng thời gian đến Nam Giang là quá ngắn, trong tay không có quá nhiều người. Lúc này bên kia đề cử ra một Thích Phúc Lai, nếu như không có người có thực lực tương đối, căn bản chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Diệp Thừa Dân là một người căn bản khá cẩn trọng, trước khi chưa nắm chắc thì căn bản sẽ cố gắng nuốt cơn tức này xuống, cũng không tùy tiện ra tay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy tín mình vất vả dựng lên ở trong tỉnh Nam Giang.
Một khi Thích Phúc Lai tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp thì sẽ thế nào? Vương Tử Quân chợt nhíu mày, tuy hắn ở vị trí bí thư ủy ban tư pháp còn chưa tiến hành điều qua sâu sắc về thành phố Lâm Hồ, thế nhưng hắn cơ bản đã có thể xác định thành phố Lâm Hồ tuyệt đối không tránh khỏi liên quan trong sự kiện này. Thích Phúc Lai là lãnh đạo đứng đầu thành phố Lâm Hồ, chẳng lẽ đối phương không phát giác ra sao?
Nếu như Thích Phúc Lai có phát giác ra, như vậy vì sao đối phương lại thờ ơ? Căn bản không có phản ứng gì? Hơn nữa với quan hệ giữa Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi, một khi Thích Phúc Lai là bí thư ủy ban tư pháp, như vậy những gì mà Vương Tử Quân vất vả làm được ở ủy ban tư pháp sẽ chấm dứt.
Vương Tử Quân thầm trầm ngâm, Du Giang Vĩ đi bên cạnh lại có chút chờ đợi và lo lắng. Hắn luôn đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, thế nên càng thêm quen thuộc vị lãnh đạo này. Vương Tử Quân chau mày, nói rõ tâm tình của lãnh đạo không vui, hắn là người làm thư ký thì càng phải chú ý.
Du Giang Vĩ nhanh chóng tiến lên mở cửa xe cho Vương Tử Quân, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn cần chờ giây lát, đúng lúc này Vương Tử Quân lại khoát tay áo, tỏ ý cho hắn tiếp điện thoại.
- Alo, chào ngài, tôi là Du Giang Vĩ. Sau khi nối thông điện thoại thì Du Giang Vĩ khẽ nói với đầu dây bên kia.
Sau khi nói vài câu với đầu dây bên kia, Du Giang Vĩ nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến, thông báo năm giờ chiều hôm nay ngài đến tham gia hội nghị thường ủy.
- Đề tài thảo luận là gì? Vương Tử Quân không ngờ lại vội vàng tổ chức hội nghị thường ủy như vậy, bình thường nếu không có gì đặc biệt thì phải thông báo trước một hai ngày.
Du Giang Vĩ có chút ngại ngùng: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi có hỏi nhưng người văn phòng tỉnh ủy lại không nói rõ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, bên kia không nói rõ, như vậy xem ra không phải vấn đề bình thường. Chẳng lẽ là nghiên cứu nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt nói với Du Giang Vĩ: - Cậu gọi điện thoại cho văn phòng của bí thư Diệp, xem hôm nay bí thư Diệp có thời gian rảnh không, tôi muốn báo cáo công tác với anh ấy.
Du Giang Vĩ nhận được chỉ thị chuẩn bị gọi điện thoại cho Khuất Chấn Hưng. Năm phút sau Khuất Chấn Hưng ở bên kia gọi đến, nói là bí thư Diệp đang tiếp khách, sáng hôm nay thật sự không có thời gian.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn không nói gì thêm, căn cứ vào thái độ của bí thư Diệp, hắn đã cảm ứng được vấn đề.
- Trưởng phòng Vương, chúng ta đi đâu đây? Lái xe chạy đến khúc quanh thì khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, khi hắn chuẩn bị cho lái xe chạy về văn phòng, đúng lúc thấy một người chạy về phía trước như người điên. Phía sau lưng người kia là vài người đàn ông mặc trang phục cảnh sát, đang điên cuồng đuổi theo phía sau.
Người đàn ông chạy phía trước căn bản là rất nhanh nhẹn, hắn liên tục trốn tránh, lợi dụng chướng ngại vật bốn phía để gây phiền toái cho cảnh sát, lúc này khoảng cách với đám cảnh sát phía sauu càng lúc càng xa.
Khi Vương Tử Quân nghĩ rằng người kia sẽ chạy thoát, đột nhiên có vài người phóng ra, người đàn ông kia căn bản không kịp phản ứng, đã bị nhóm người này ép ngã xuống đất.
Trong số những người đột nhiên xuất hiện kia có người quen của Vương Tử Quân, đó chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng là Niên Chí Tân. Dù người này không ra tay thế nhưng có lẽ đây là một hành động của đội cảnh sát hình sự bọn họ.