- Bộ trưởng Lam.
Người đàn ông kia đang xem xét văn kiện, hắn nghe thấy Khương Mộ Đông lên tiếng, thế là đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó cười nói:
- Mộ Đông đấy à, ngồi đi.
Khương Mộ Đông cũng không phải là lần đầu tiên đến phòng làm việc này, nhưng mỗi lần đến đều tỏ ra cực kỳ tôn kính vị lãnh đạo nơi đây. Dù sao hắn có thể đánh bại tất cả các đối thủ để tiến lên vị trí ngày hôm nay cũng là nhờ vào công lao của vị lãnh đạo này.
Khương Mộ Đông ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của lãnh đạo, hắn hỏi han vài câu rồi khẽ nói:
- Bộ trưởng Lam, tuyến đường sắt Mân Cô đã được xác định, ngài có chỉ thị gì không?
Bộ trưởng Lam trầm ngâm giây lát, sau đó dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Khương Mộ Đông rồi nói:
- Mộ Đông, cậu làm việc thì tôi yên tâm. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Khương Mộ Đông nghe thấy lãnh đạo đánh giá như vậy thì giống như xương cốt của mình nhẹ đi khá nhiều, dù sao đây cũng là đánh giá cao nhất, những người được lãnh đạo tỏ ra yên tâm đều là tâm phúc cả.
- Cám ơn bộ trưởng đã tín nhiệm tôi, tôi sẽ nhất định càng thêm cố gắng, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Tuy người ngồi sau bàn làm việc kia không lớn tuổi hơn Khương Mộ Đông quá nhiều, thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn rất cung kính.
Bộ trưởng Lam cười cười, hắn duỗi bàn tay khẽ vỗ lên vai Khương Mộ Đông, sau đó cười nói:
- Cậu làm rất tốt.
Khi Khương Mộ Đông từ trong gian phòng đầy quyền lực kia đi ra, hắn vẫn nghĩ về lời nói của bộ trưởng Lam, nghĩ đến ý nghĩa của câu nói "Làm rất tốt" của lãnh đạo. Hắn càng nghĩ đến những tin đồn đang bùng phát trong đơn vị, đó chính là vị lãnh đạo này sắp được đề bạt.
- Cục trưởng Khương, người của thành phố La Nam lại đến nữa rồi.
Khi Khương Mộ Đông đang bay bổng đi về phòng làm việc của mình, một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi khẽ đi đến trước mặt hắn và mỉm cười nói.
Sự kiện Khương Mộ Đông không nể mặ và đuổi vị bí thư thị ủy thành phố La Nam ra khỏi cổng đã truyền khắp đơn vị, tên thanh niên này lại chính là một cán bộ thuộc ban tiếp đãi. Khương Mộ Đông nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt đối phương, hắn chợt có một cảm giác thoải mái đến cực điểm.
- Lại đến nữa sao? Người đến là ai? Nếu như là những người khác thì gạt bọn họ ra một ngày, nếu bọn họ có thời gian thì cứ cho bọn họ chờ thoải mái.
Khương Mộ Đông khẽ vung tay lên dùng giọng thản nhiên nói, khi hắn mở miệng thì cảm thấy giọng điệu của mình rất giống như của bộ trưởng Lam.
Tên cán bộ thanh niên kia cười cười nói:
- Cục trưởng Khương, lúc này có khá nhiều người đi đến, dẫn đầu là tên bí thư họ Vương kia.
Khương Mộ Đông nghe thấy Vương Tử Quân lại đến thì trong mắt lóe lên vài phần hưng phấn, hắn xoa xoa hai bàn tay nói:
- Nếu người ta đã đến đây thì tôi sẽ đi gặp mặt.
Tuy nói là đi gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn ngồi lì trong phòng làm việc cả giờ đồng hồ, cuối cùng mới lảo đảo đi về phía phòng khách.
Khi đẩy cửa phòng khách, Khương Mộ Đông thấy tên khốn mà mình chán ghét ngồi ở phía bên kia, nhưng đối phương lại đang bình thản uống trà, không chút nôn nóng. Bên cạnh Vương Tử Quân còn có một người đang cầm bút ghi ghi chép chép.
Người này đang làm gi vậy? Khương Mộ Đông vốn đang cảm thấy rất sảng khoái, lúc này hai mắt chợt híp lại.
- Chủ tịch Hà, cứ làm như vậy.
Vương Tử Quân nói xong thì lơ đãng quay đầu, hắn mới thấy Khương Mộ Đông đi đến, vậy là cười nói:
- Cục trưởng Khương, vì không biết anh khi nào mới đến nên chúng tôi tận dụng thời gian tổ chức họp ngay ở chỗ này.
"Hừ, chạy đến bộ giao thông vận tải để họp, anh cho rằng đây là nơi nào?"
Tuy Khương Mộ Đông cảm thấy rất không thoải mái nhưng vẫn cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, hắn tự nhủ mặc kệ tên khốn kia có làm gì thì hạng mục đường sắt Mân Cô cũng không bao giờ vào tay thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, anh thật sự là chăm chỉ công tác.
Sau khi nói một câu ôn hòa thì Khương Mộ Đông ngồi xuống cực kỳ tiêu sái trước mặt Vương Tử Quân, trên miệng là nụ cười nhạt:
- Không biết lần này bí thư Vương đến đây là có chuyện gì?
Khương Mộ Đông nói xong thì khẽ dựa lưng lên ghế, một dạng ưu việt hơn người, tất cả đều thể hiện cực kỳ đẹp đẽ trên người hắn. Dù hắn và Vương Tử Quân cùng cấp với nhau, thế nhưng người ta đang cầu cạnh mình nên có ý nghĩa khác biệt.
- Cục trưởng Khương, hôm nay tôi đến là vì chuyện liên quan đến đường sắt Mân Cô. Đây là một vài tư liệu của thành phố La Nam chúng tôi, chúng tôi cảm thấy nếu như vội vàng thay đổi phương án, như vậy sẽ có ảnh hưởng không hay đến đường sắt Mân Cô...
Vương Tử Quân đưa phần tư liệu của mình cho Khương Mộ Đông rồi khẽ nói.
Khương Mộ Đông tùy ý mở tư liệu ra xem, sau đó hắn chặn lời của Vương Tử Quân lại, dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Bí thư Vương, ý của ngài là công tác của chúng tôi còn cần ngài đến chỉ đạo sao?
- Tất nhiên là không phải, chúng tôi chỉ muốn đến nói ra ý kiến của mình cho quý đơn vị mà thôi.
Gương mặt Vương Tử Quân rất bình tĩnh, hắn dùng giọng lạnh nhạt nói.
- Ý kiến sao? Bí thư Vương, chỉ sợ anh còn còn chưa biết quá trình công tác của chúng tôi, anh cho rằng chúng tối xác định phương án là nói đùa sao? Đây là chúng tôi đã thông qua rất nhiều luận chứng khoa học để cho ra quyết định. Tôi nói cho anh biết, tu kiến xây dựng đường sắt dựa trên tổng thể của cả nước, anh không nên có tư tâm tranh thủ lợi ích về địa phương của mình, đó là tư tưởng không đúng.
- Anh là một cán bộ, anh cần phải có cái nhìn đại cục, càng phải có ý thức toàn cục. Anh không những là bí thư thành phố La Nam, anh còn là một cán bộ được đảng bồi dưỡng nhiều năm. Nếu anh vì chút ích lợi của thành phố La Nam mà cho ra những hành vi như vậy, rõ ràng làm cho người ta thất vọng.
Khương Mộ Đông nói xong những lời như vậy thì cảm thấy rất sảng khoái tinh thần, loại cảm giác này càng làm cho lỗ chân lông toàn thân hắn hưng phấn như ăn nhân sâm. Hắn mở miệng mắng một tên bí thư thị ủy, hơn nữa lại là người mà chính mình rất chán ghét, loại cảm giác này thật sự rất sướng.
- Bí thư Vương, tôi không có thời gian nghe những luận điện của anh, đồng thời tôi cũng nói rõ với anh, chúng tôi còn bận rộn công tác, cũng không có thời gian rảnh rỗi ngồi với anh, anh có thể đi được rồi.
Khương Mộ Đông nói rồi vung tay lên:
- Tiểu Trịnh, tiễn các đồng chí ra ngoài, đồng thời thông báo cho bảo vệ cổng, hai ngày này tôi không muốn tiếp kiến người của thành phố La Nam.
Tên cán bộ trẻ tuổi Tiểu Trịnh đã nghe thấy lời nói của Khương Mộ Đông rất tức giận, hắn cũng chẳng phải chưa từng gặp qua tình huống này. Hắn là người muốn nịnh nọt Khương Mộ Đông, thế cho nên lúc này càng không khách khí nói với nhóm người Vương Tử Quân:
- Các vị, chung tôi còn có khách cần tiếp đãi, xin mời.
Tuy lời nói có hai chữ "xin mời" thế nhưng lại không khác gì đuổi đi. Vẻ mặt Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc chợt biến đổi, khi bọn họ nhìn bí thư Vương Tử Quân, chợt thấy bí thư Vương nở nụ cười rất vui vẻ.