- Ha ha. Mạc lão gia tử cười ha hả với lời đề nghị của Mạc Tiểu Bắc, sau đó lại khoát tay áo nói: - Lúc này cháu cũng không phải bận rộn giống như bố mẹ cháu năm xưa, thế nên tự mình dạy dỗ con cái thì hay hơn. Cháu nên dùng thủ đoạn của ông năm xưa để huấn luyện con trai thành một người đàn ông mạnh mẽ, đàn ông phải đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, rơi da rớt thịt nhưng không nản lỏng, điều này cháu phải dạy nó cho tốt.
Vương Tử Quân quát sát nhiều người, tuy Mạc lão gia tử là một tồn tại làm cho hắn ngưỡng mộ, thế nhưng hắn vẫn giống như cảm thấy cảm xúc của ông cụ có chút biến hóa. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Mạc lão gia tử lúc này là vui mừng và thất lạc.
Mạc lão gia tử vì sao lại từ chối lời đề nghị của Mạc Tiểu Bắc? Có phải là ông cụ đã biết thời gian cho mình không còn nhiều, cũng không còn thời gian để huấn luyện đứa chắt bảo bối kia nữa không?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy thế nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Trình độ của Tiểu Bắc kém hơn ngài, để cho cô ấy quản thì cũng không chất lượng như với ông được. Ông, cháu quyết định tước đoạt quyền lực của Tiểu Bắc, để cho ngài huấn luyện tiểu tử kia bốn năm, đủ để cho Tiểu Bảo Nhi kia có được lợi ích cả đời.
- Ha ha ha, chúng ta không nói đến phương diện này nữa, Tiểu Bảo Nhi nói hôm nay sẽ tát cá cho tôi ăn, hai anh chị cũng đừng cướp đoạt đấy nhé? Mạc lão gia tử nhanh chóng thay đổi chủ đề, sau đó ngồi xuống một tảng đá rồi dùng giọng cảm khái nói: - Năm xưa tôi đã nhiều lần nếm thử cá trong dòng suối này, chỉ cần xuống suối bắt cá, lấy cây rừng chung quanh làm củi, bắt chảo lên là xong. Khi đó ăn món cá tươi thật sự làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ngon miệng.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi đến là Triệu Hiểu Bạch. Hắn có chút do dự, sau đó cầm điện thoại đi về một bên.
- Bí thư Vương, tôi là Triệu Hiểu Bạch, tôi có chút công tác cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch ở đầu dây bên kia dùng giọng bình tĩnh nói.
- Bí thư Vương, hai ngày qua chủ tịch Đường đi khảo sát thành phố Kim Hà trong tỉnh, anh ấy tiến hành phê bình công tác chuẩn bị của những thành phố này. Sáng hôm nay chủ tịch Đường cho ra chỉ thị chi ra năm chục triệu cho thành phố Kim Hồ. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì khẽ nói: - Tôi nghe nói số tiền còn lại thì chủ tịch Đường phân phối cho thành phố Rừng Mật năm tỷ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã sớm dự đoán được tình huống này, chỉ không ngờ Đường Chấn Huy làm trực tiếp như vậy, đã vung tay cho đi phần lớn số tiền kiếm được lần này.
Chỉ còn lại số tiền năm chục triệu để phân phối cho địa phương, số tiền này căn bản chỉ là nhét kẽ răng so với những người đang chầu chực nắm tài chính của tỉnh. Thế nhưng nếu như các thành phố khác có ý kiến thì cũng chỉ phải chịu đựng mà thôi, căn bản không có một ai dám trêu chọc để cho một người sắp rời khỏi chức vụ cảm thấy mất hứng.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, còn chuyện gì khác không?
- Bí thư Vương, cũng không có chuyện gì khác. Triệu Hiểu Bạch nói xong thì dùng giọng chần chờ nói: - Bí thư Vương, khi nào thì ngài về, tôi sẽ đi đón ngài?
- Điều này khó mà nói trước được, khi nào tôi về sẽ gọi điện thoại cho cậu. Vương Tử Quân thật sự có chút tán thưởng câu nói sau của Triệu Hiểu Bạch, dù giọng điệu của đối phương có chút đông cứng thế nhưng vẫn xem như có cầu tiến.
Vương Tử Quân ném quyền phân phối số tài chính được sử dụng cho Đường Chấn Huy, nhanh chóng đẩy phiền toái ra khỏi người mình. Đường Chấn Huy căn bản cũng muốn nhanh chóng thể hiện sự hiện hữu của mình với tỉnh Mật Đông, thế cho nên mới không từ chối mà nhanh chóng tiếp nhận phần quà tặng này của Vương Tử Quân.
Chỉ là Vương Tử Quân không ngờ Đường Chấn Huy lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, có khí phách như thế. Đường Chấn Huy có thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, căn bản có thể thấy được oán khí lớn thế nào trong lòng của chủ tịch Đường.
Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về thế cục ở tỉnh Mật Đông, hắn thật sự cảm thấy rất cảm khái.
- Ôi, một con cá lớn. Tiếng kêu vui sướng của Tiểu Bảo Nhi làm cho Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, hắn nhìn lại, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi đang dùng bàn tay mập mạp của mình giữ lấy một con cá chép dài hơn mười phân, gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ mừng rỡ.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười sáng lạn của con trai, hắn không khỏi cười theo.
Lần này Vương Tử Quân đi theo Mạc lão gia tử về thăm chốn cũ, vốn nghĩ tránh các tranh chấp trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng ngay ngày hôm sau hắn vừa mới đánh răng rửa mặt chuẩn bị ăn sáng thì thấy có vài chiếc xe việt dã chạy đến.
Khi xe việt dã chạy đến thì có vài người đàn ông mặc quân trang thế nhưng vì ngại người ta nhìn vào mà không đeo quân hàm đi xuống xe, trong đám người này có già có trẻ thế nhưng ai cũng là người to cao, ánh mắt nhạy cảm.
Vương Tử Quân dù là chồng của Mạc Tiểu Bắc thế nhưng cũng không có tiếp xúc quá nhiều với bạn bè người thân của Mạc gia, mặc dù có nhiều thời điểm hắn gặp mặt nhiều người, thế nhưng hai bên chỉ là quen mặt nhau mà thôi. Khi hắn cho rằng đám người đến đây đều rất xa lạ với mình, thế nhưng một gương mặt chất phác xuất hiện làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Vương Tử Quân vội vàng xoa xoa tay, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón. Hắn chào hỏi người đàn ông mặc quân phục trước mặt, sau đó chào người đứng phía sau: - Chào tư lệnh Tần.
Tần Điền Cương khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó bắt tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói" - Biết thủ trưởng đang ở nơi này nên lãnh đạo quân khu đến thăm, tôi xem như được hưởng hào quang từ anh, thế nên được đặc biệt gọi đến.
Tuy Tần Điền Cương là lãnh đạo phân khu tỉnh Mật Đông thế nhưng lại là một trong bảy phân khu của quân khu, hắn có thể tiến lên làm lãnh đạo phân khu tất nhiên phải được lãnh đạo quân khu xem trọng. Vương Tử Quân cười cười bắt tay thật chặt với Tần Điền Cương.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào tỉnh Mật Đông thì đã vài lần gặp mặt Tần Điền Cương, người này luôn bảo trì truyền thống, chỉ cần có hội nghị thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần không liên quan đến mình đều không chịu mở miệng. Dù khi giơ tay biểu quyết thì bình thường hay đi theo dòng chảy của Sầm Vật Cương.
Hai người Vương Tử Quân và Tần Điền Cương có quan hệ khá bình thường, nhưng bây giờ thấy Tần Điền Cương xuất hiện trong đám người đến thăm Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân chợt biết rõ đây là cơ hội tốt cho mình kéo gần quan hệ với Tần Điền Cương.
Sau khi đám người đi vào trong nhà, Mạc lão gia tử nói cười vui vẻ với hai người quân nhân hơn sáu mươi tuổi, căn bản rất thoải mái vui vẻ.
Mạc Tiểu Bắc đến châm trà, nhà nông cũng không có nhiều ly uống nước, hơn nữa người đến quá nhiều thế nên chỉ có thể dùng chén thay thế mà thôi. Nhưng phương pháp nguyên thủy và mộc mạc này lại làm cho cảm hứng của Mạc lão gia tử tăng vọt, bầu không khí càng thêm vui vẻ hơn.