Lưu Thành Quân chợt dùng giọng ẩn giấu nói.
Hàn Minh Khải cười:
- Chủ tịch Lưu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi dưỡng tốt cho vị cán bộ có khả năng của khối chính quyền.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Lưu Thành Quân chợt vang lên, Lưu Thành Quân nhìn vào con số xuất hiện trên màn hình, sau đó miễn cưỡng tiếp nhận:
- Có chuyện gì?
Hàn Minh Khải cũng rất thức thời, nhanh chóng châm trà vào ly cho Lưu Thành Quân. Hắn biết rất rõ tính cách của chủ tịch Lưu Thành Quân, tuyệt đối có cấp bậc trên phương diện đối nhân xử thế, giống như có sẵn một kịch bản tuyệt diệu trong đầu vậy. Gặp nhân vật nào sẽ đùa giỡn theo kiểu đó, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, gặp lãnh đạo thì dù là cấp bậc lớn nhỏ thế nào cũng tỏ ra tôn kính, đối đãi với cấp dưới sẽ luôn tinh tế xem xét tình thế và con người. Lúc này mà Lưu Thành Quân còn tiếp điện thoại, Hàn Minh Khải đủ lý do để kết luận chủ tịch Lưu đang tiếp nhận một cuộc điện thoại của người bình thường.
Nhưng khi Hàn Minh Khải đặt ly trà xuống thì vẻ mặt của Lưu Thành Quân trở nên âm trầm, bàn tay hầu như trở nên run rẩy.
- Chủ tịch Lưu, anh làm sao vậy?
Hàn Minh Khải nhìn Lưu Thành Quân, hắn không nhịn được phải trầm giọng hỏi.
Lưu Thành Quân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thì nở nụ cười, rõ ràng là nụ cười của một người thấy bầu trời u ám lại trở nên quang đãng, hắn dùng giọng thấm thía nói với Hàn Minh Khải:
- Minh Khải, kẻ lộ mặt thật sẽ không phải là chân nhân, chân nhân phải không lộ tướng. Chúng ta đã xem thường chủ tịch Vương, người này chính là một nhân vật làm sinh động mọi việc.
- Vương Tử Quân, hắn ta làm sao?
Hàn Minh Khải cũng không quá rõ ràng về Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Lưu Thành Quân nói như vậy thì vẻ mặt kinh ngạc lại tăng tiến.
- Hì hì, Cơ Tòng Chính quả nhiên đã bị miễn chức, là văn bản quyết nghị của hội đồng nhân dân huyện. Hay, quá hay, tôi cho rằng cậu ta không làm gì được cục trưởng cục công an trong hội nghị thường ủy, bây giờ đã bị chèn ép mặt nở hoa, không ngờ tiểu tử này lại còn có đòn tối hậu, đứng chờ Hầu Thiên Đông sập bẫy. Hừ, đứng trước mặt toàn thể cán bộ cục công an đọc quyết nghị của hội đồng nhân dân huyện, tôi xem lần này Hầu Thiên Đông thật sự đã quá đau đầu rồi.
Lưu Thành Quân sờ lên đầu của mình rồi dùng giọng hả hê nói.
Hàn Minh Khải chợt ngây người, bàn tay đưa ly trà đến cũng run rẩy làm đổ nước ra ngoài, hắn dùng giọng không dám tin nói:
- Chủ tịch Lưu, anh nói gì? Cơ Tòng Lương bị miễn chức? Điều này...Điều này là do chủ tịch Tiểu Vương làm ra sao?
- Đừng xưng hô với người ta như vậy, nhớ kỹ, cần phải gọi là chủ tịch Vương.
Lưu Thành Quân dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Hàn Minh Khải, sau đó trầm giọng nhắc nhở.
Khi hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Lưu Thành Quân lại vang lên, lúc này là Hầu Thiên Đông gọi đến, hai vị lãnh đạo huyện Lô Bắc trao đổi với nhau vài câu.
Một cuộc điện thoại kéo dài hơn mười phút, sau khi đặt điện thoại xuống thì Lưu Thành Quân thở dài một hơi, sau đó hắn mới dùng giọng thản nhiên nói:
- Lúc này quyền lợi của huyện Lô Bắc đã trải rộng, ai muốn chơi thì nhảy vào.
...
- Thư ký Chu, bí thư Hầu có bên trong không?
Cơ Tòng Lương tuy treo nụ cười rạng rỡ nhưng rõ ràng là quá gượng ép, còn khó coi hơn không cười.
Tiểu Chu nhìn Cơ Tòng Lương mà trên mặt có chút đồng tình, nếu nói thật lòng thì trước kia Cơ Tòng Lương đối với hắn không tệ. Nếu so sánh thì người này còn kém lãnh đạo của hắn rất nhiều, nhưng ít ra người ta cũng rào đón mình, đây cũng là điều bình thường. Những ngày lễ tết thì Cơ Tòng Lương luôn xưng anh em và lôi kéo làm quen với mình, chỉ cần nhìn vào quan hệ trên quan trường thì hai bên là không tệ. Nhưng nghĩ đến lời phân phó của bí thư Hầu, Tiểu Chu vẫn dứt khoát dùng giọng sắt đá nói:
- Cục trưởng Cơ, bí thư Hầu đang họp!
- Tôi sẽ chờ!
Cơ Tòng Lương ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, hắn đã tỉnh táo lại sau tình huống bị hội đồng nhân dân huyện miễn chưc, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông. Dựa vào trí tuệ chính trị nhiều năm của hắn, hắn mẫn cảm ý thức được chuyện này nếu đưa ra ngoài sân khấu thì mình căn bản khó thể nào chống được dư âm của cơn sóng dữ.
Hội đồng nhân dân và huyện ủy có tranh chấp, bí thư Hầu sẽ vì một vị cục trưởng cục công an nhỏ bé như mình mà chính thức bày ra mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng giữa hai bên sao? Chỉ sợ nếu đem cân thì hội đồng nhân dân và cục trưởng cục công an sẽ có sự chênh lệch rất lớn, bí thư Hầu sẽ dựa vào đó để suy xét nặng nhẹ sao? Cơ Tòng Lương nghĩ đến đây thì cảm thấy trên trán vã mồ hôi lạnh, hắn đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Cơ Tòng Lương ảo não ngồi trên mặt ghế, hắn không tự chủ được lại nhớ về người anh đã bị người của viện kiểm sát đưa đi, trong lòng không nhịn được phải mắng: " Đúng là con heo! " Làm ra những việc quá xấu hổ, lớn tuổi như vậy mà không biết làm gì ra hồn, sao lại phạm phải sai lầm như vậy?
Nếu như không phải nể tình anh em, Cơ Tòng Lương sao lại phải đối kháng với Vương Tử Quân? Nếu không so chiêu với đối phương thì mình cũng không rơi rớt đến mức độ thế này. Những năm gần đây hắn rất có cảm tình với anh trai của mình, nhưng nghĩ lại thì mình cả ngày cứ như một đứa cháu nội, từng bước bò lên cao, trong lòng vẫn rất căm tức với người anh kia. Đã lớn tuổi như vậy, sao lại có thể làm ra chuyện dâm loạn với một cô gái nhỏ? Đúng là óc đã ném cho chó ăn.
Cơ Tòng Lương thầm mắng anh của mình không ra gì, nhưng hắn cũng dần tỉnh táo trở lại. Hắn bắt đầu suy đoán về những quyết định của Hầu Thiên Đông, dưới tình huống này Hầu Thiên Đông có thể bảo vệ vị trí của mình, dù là chính mình phải đến nhận sai với Vương Tử Quân, hắn cũng có thể chấp nhận.
Cơ Tòng Lương ném đầu thuốc xuống đất, sau đó giẫm chân lên. Hắn chỉ mong sao đầu thuốc đó là Vương Tử Quân, hắn muốn giẫm lên thật mạnh cho nó tan biến đi.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không biết Cơ Tòng Lương đang xem tàn thuốc là nơi trút giận, hắn ngồi trong phòng họp của huyện ủy, vị trí vẫn như ngày hôm qua, nhưng lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía hắn lại khác biệt.
Vương Tử Quân tiếp đón các loại ánh mắt nghiền ngẫm, xem xét, ngưng trọng, đủ mọi loại khác biệt, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh và ung dung. Tình huống giống như nhau, nhân vật giống như nhau nhưng cách cục đã không còn như trước, mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động. Vương Tử Quân biết rõ, bây giờ mình đã lấy được vé vào cổng huyện Lô Bắc, thông qua sự kiện lần này, hắn sẽ không còn là một vị cán bộ từ bên trên xuống nhận chức cho vui, mà chính thức là một thành viên trong cơ cấu quyền lực của huyện Lô Bắc.
Khói thuốc lượn lờ, từng điếu thuốc được người ta thiêu đốt, không ai lên tiếng, không khí cực kỳ ngưng trọng, hầu như sắp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Vẻ mặt Hầu Thiên Đông vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn, nhưng ai cũng biết rõ, lúc này bí thư bị Vương Tử Quân cho một gậy vô hình, trong lòng ngột ngạt đến mức thế nào.
Hầu Thiên Đông giận tím mặt, lão muốn đứng lên gào thét mắng chửi, muốn vỗ bàn với Vương Tử Quân Tằng Nhất Khả trước mặt đám thường ủy huyện ủy, lên án hành vi không có tổ chức, vô kỷ luật, không có ý thức đại cục, lấy việc chính để suy xét cái tôi của hai người này. Tất nhiên cũng không thiếu một câu như thế này: " Các đồng chí, một tập thể cần phải dựa vào tổng thể, nếu muốn làm tốt công tác thì trước tiên nên đoàn kết, nếu không ai nói ai làm, nào còn dư âm của tính chất hài hòa? Đúng là làm bừa bãi! "
Nhưng Hầu Thiên Đông cũng không ngờ trước đó Tằng Nhất Khả đến tìm mình báo cáo lại mỉm cười đưa ra tài liệu về việc Cơ Tòng Lương hãm hại một nhà Lý Thiết Trụ. Lão không thể không thừa nhận người ta đã sớm phá hỏng đường. Chuyện này Tằng Nhất Khả đã làm tốt, nhưng nếu như ném kết quả của hội nghị thường ủy dưới huyện lên thị ủy thì sẽ là thế nào? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vấn đề là, con bà nó tên Cơ Tòng Lương kia không thể nào tiếp nhận điều tra được.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát, sau đó lão mở miệng nói:
- Các đồng chí, đồng chí Cơ Tòng Lương lạm dụng chức quyền chấp pháp phạm pháp lại là một hồi chuông cảnh báo cho tất cả chúng ta. Chúng ta không thể nào giám sát tốt đồng chí của mình, điều này thật sự là đau lòng. Tôi có ý kiến với sự việc lần này, đó là xử lý nghiêm khắc, cần phải điều tra thật nghiêm, nhất định phải thanh trừ những cán bộ đảng viên con sâu làm rầu nồi canh, không thể tạo nên những trường hợp cá biệt như vậy nữa, để tiếp tục bôi đen bộ mặt của đảng ủy chính quyền.
Trong hội nghị chỉ có một mình Hầu Thiên Đông nói vài câu, Lưu Thành Quân lại trầm mặc không nói gì, Tằng Nhất Khả cùng dự thính hội nghị giống như Vương Tử Quân cũng không lên tiếng. Lão đang ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, liên tục nâng ly nhấp vài ngụm trà.
Hội nghị rất ngắn, trong khoảng thời gian ngắn đó chỉ có sự trầm mặc, sau khi bí thư Hầu Thiên Đông tuyên bố tan họp, một hội nghị thường ủy khó chịu nhất đối với Hầu Thiên Đông sau nhiều năm nắm quyền cũng đã kết thúc.
Trong toàn bộ quá trình thì Vương Tử Quân không nói lời nào, nhưng sự hiện hữu của hắn giống như một ngôi sao chói mắt, không thể không làm cho đám thường ủy phải đưa mắt nhìn. Khi hắn chậm rãi đi ra ngoài cửa phòng họp, Lưu Thành Quân đã đứng chờ bên cạnh, đồng thời cũng vung tay bắt chặt tay Vương Tử Quân.
Động tác này của Lưu Thành Quân dù chỉ là tượng trưng nhưng ý nghĩa bên trong thế nào thì Vương Tử Quân hiểu ra ngay. Hắn cũng không từ chối ý tốt của chủ tịch Lưu, bây giờ chủ tịch Lưu cần một minh hữu, đối với Vương Tử Quân đang cần đứng vững bàn chân thì cũng xem như cùng mục đích.
- Chào chủ tịch Vương.
Hội nghị thường ủy vừa mới kết thúc không bao lâu thì tin tức đã truyền đi xôn xao khắp các khu văn phòng, Vương Tử Quân đi đến trước khu văn phòng khối chính quyền, đám cán bộ đứng đó chợt đứng sang bên cạnh, lại cung kính lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt kẻ nào cũng cực kỳ thận trọng.
Vương Tử Quân có trí nhớ rất tốt, dù đám cán bộ này chỉ là tiểu binh tiểu tốt nhưng khi hắn vào công tác ở khối chính quyền huyện Lô Bắc thì vẫn xưng hô tên của từng người rất rõ ràng, không sai một chữ. Điều này làm cho đám cán bộ kia cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng: " Chủ tịch Vương rõ ràng biết tên mình ", thế là vẻ khiêm tốn trên mặt càng thêm nhiều.
Xem ra chủ động nhớ tên người cũng là một phương án giao tế cực kỳ quan trọng, những người này dù có dựa vào Vương Tử Quân hay không cũng chẳng là vấn đề, chủ yếu là với danh vọng uy tín và chức quyền của hắn thì vẫn cần có cơ sở quần chúng.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Thái Thần Bân đã sớm khởi động xe, hắn chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi cung kính nói.