Vương Tử Quân nói xong thì đứng lên ngay.
Hứa Tiền Giang khẽ đưa tay sờ đầu, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết. Nhưng cánh tay mà lại muốn vặn đùi, xem ra người đàn ông trẻ tuổi này không biết thức thời rồi.
- Bí thư Tử Quân, tôi sẽ phản ánh ý kiến của cậu với tỉnh ủy, thế nhưng tỉnh ủy cũng có quyết định của mình, nếu cho ra quyết định gì khác thì cậu cũng phải chấp hành.
Hứa Tiền Giang bắt tay Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt vẫn rất sáng lạn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Hứa Tiền Giang, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Những gì hắn cần nói đã được nói rõ ràng, thế nhưng ngày hôm nay hắn còn việc khác cần phải làm.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân, Vương Tử Quân tràn đầy kính cẩn ngồi đối diện với Thạch Kiên Quân, sau sự kiện đòi tiền lương cho công nhân, thái độ của Thạch Kiên Quân với Vương Tử Quân đã khá hơn rất nhiều.
Thạch Kiên Quân vốn sắp tham gia một hội nghị nhỏ, đến lúc gần đến giờ thì chợt nghe thư ký thông báo có Vương Tử Quân muốn đến báo cáo công tác với lãnh đạo. Hắn không nói hai lời mà trực tiếp phân phó thư ký cho phó chủ tịch phân công công tác đến tham gia hội nghị kia. Nhìn vào lễ ngộ như vậy cũng đủ thấy chủ tịch Thạch có thái độ tốt đẹp thế nào với Vương Tử Quân.
Nhưng Thạch Kiên Quân không muốn cho Vương Tử Quân biết mình đang ở trong phòng chờ, thế nên hắn mới trải một tấy giấy Tuyên(giấy viết thư pháp) lên bàn luyện thư pháp. Tất nhiên chữ của chủ tịch Thạch Kiên Quân cũng rất đẹp.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lên bức tường sau lưng Thạch Kiên Quân, trên tường là một bức tranh chữ, trên đó là chữ của một nhà thư pháp nổi tiếng. Bức thư pháp rất đẹp, chữ vuông vức đều đặn, không khỏi làm cho Vương Tử Quân phải sinh lòng tán thưởng.
- Hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi đến chỗ của tôi thế này?
Thạch Kiên Quân thấy Vương Tử Quân đi vào thì khẽ đưa mắt nhìn, cố gắng làm cho tư thái của mình thoải mái một chút, thế nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi tờ giấy trên bàn.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, có vài công tác muốn báo cáo với ngài.
- Sao?
Thạch Kiên Quân cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Tử Quân, thành phố La Nam năm ngoái thật sự là một ngôi sao sáng của cả nước, tốc độ phát triển kinh tế hơn một trăm phần trăm, bây giờ đừng nói là tỉnh Sơn Nam, ngay cả tỉnh ngoài cũng có người nhìn chằm chằm vào cậu. Hai ngày trước tôi đến thủ đô đi họp, có người nói đùa với tôi rằng năm nay sẽ chờ thành phố La Nam tiếp tục bừng sáng.
- Chủ tịch Thạch cứ yên tâm, thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của tỉnh, sẽ đặt công tác kinh tế ở vị trí quan trọng nhất, cố gắng đưa thành phố La Nam lên chiếc xe phát triển thần tốc.
Vương Tử Quân không nói đến tỉnh ủy, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui, vì có ai không muốn khẳng định tầm quan trọng của mình?
Nụ cười trên mặt Thạch Kiên Quân càng thêm hòa ái, hắn cười cười nói:
- Cậu có tinh thần như vậy thì rất tốt, cậu có gan vì sự phát triển của thành phố La Nam, như vậy nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi. Tôi có hai nguyên tắc, thứ nhất chỉ cần là cậu cần; thứ hai, tôi có thể cho cậu.
Thạch Kiên Quân nói ra câu này rất kỳ diệu, dù người ta nhìn vào không thấy có bất kỳ vấn đề gì, thế nhưng xem xét rõ ràng sẽ thấy ý nghĩa cực kỳ ảo diệu.
Vương Tử Quân không phải là một người thích nghiền ngẫm, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Thạch. Hắn cười cười rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Thạch, lần này tôi đến là làm phiền ngài.
- Có việc gì, cậu cứ nói.
Thạch Kiên Quân đặt bút trong tay xuống, sau đó hắn nâng ly lên uống một ngụm, bộ dạng cực kỳ chú ý.
Vương Tử Quân tin tưởng Thạch Kiên Quân chắc chắn sẽ không thể không biết tỉnh ủy đang tính toán thay đổi chủ tịch thành phố La Nam, mà Thạch Kiên Quân nói bằng giọng mây trôi nước chảy như vậy, rõ ràng là không muốn nói rõ thái độ của mình.
- Chủ tịch Thạch, tôi và chủ tịch Lý vừa mới bước qua thời kỳ ma xát và kết hợp, hai bên phối hợp rất ăn ý, thế nhưng lúc này trên tỉnh lại muốn điều đi. Nếu như đưa anh Lý Quý Niên đi đến thành phố nào đó làm bí thư thị ủy, tôi sẽ không ngăn cản, thế nhưng tính toán một chút, chợt cảm thấy giống như tỉnh ủy không ưa thành phố La Nam chúng tôi vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Kinh tế La Nam có bước phát triển khởi sắc, lúc này đang đứng ở xu thế phát triển không ngừng, bây giờ lại điều chỉnh ban ngành, không phải là rút củi đáy nồi sao? Vì vậy tôi thỉnh cầu lãnh đạo tỉnh ủy xuất phát từ đại cục của thành phố La Nam, mong muốn lãnh đạo giúp đỡ nhiều hơn cho thành phố La Nam, để cho đồng chí Lý Quý Niên ở lại vất vả vì thành phố La Nam thêm vài năm nữa.
Thạch Kiên Quân thật sự hiểu rất rõ sự kiện Hào Nhất Phong muốn thay đổi vị trí chủ tịch thành phố La Nam, hắn vì thế mà cũng đã lên tiếng, thế nhưng thật sự không ăn thua. Vương Tử Quân anh suy xét vì sự phát triển của thành phố La Nam, Hào Nhất Phong cũng có một lý do tương tự như vậy. Lý Quý Niên có năng lực công tác quá bình thường, vài năm qua căn bản làm chủ tịch thành phố nhưng không cho ra thành tích gì lớn. Năm ngoái nếu không phải Vương Tử Quân ra tay mạnh mẽ, chỉ sợ thành phố La Nam sẽ không có được xu thế phát triển như bây giờ.
Nếu muốn để cho thành phố La Nam đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế, như vậy phải điều phối một đồng chí xứng tầm đến giúp đỡ. Làm lãnh đạo tỉnh ủy tất nhiên không thể bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, thế cho nên Hào Nhất Phong mở miệng cực kỳ sinh động.
Tuy Thạch Kiên Quân biết rõ ràng Hào Nhất Phong căn bản là muốn áp chế Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng khó nói nên lời. Một là vì thành tích dĩ vãng của Lý Quý Niên không được tốt cho lắm, một là Hào Nhất Phong làm quan cường thế và có lực lượng mạnh mẽ, bí thư Hào cũng không cần Thạch Kiên Quân gật đầu mới thành công.