Lý Thu Na ngồi trước bàn làm việc của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng chăm chú báo cáo.
Lý Thu Na nói rất đúng tình hình thực tế, xã Tây Hà Tử không có thư ký đảng ủy, hơn nữa Lưu Căn Phúc trước đó gặp chuyện không may, bây giờ thật sự còn thiếu hai thành viên ban ngành.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lý Thu Na, hắn nhàn nhạt hỏi:
- Ủy viên Lý, để cho chúng ta thăm dò dân ý, có phải chúng ta đề cử thì phòng tài chính sẽ chấp nhận theo?
- Cái này à?
Lý Thu Na có chút trầm ngâm, sau đó nàng nói:
- Tôi nghe nói trên phương diện bổ nhiệm hai người kia, phòng tài chính sẽ phái xuống một vị chủ tịch xã, nhưng thư ký đảng ủy xã thì thật sự tôn trọng ý kiến của đảng ủy chúng ta.
Thư ký đảng ủy bình thường sẽ kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng ủy ban, bây giờ chủ nhiệm văn phòng chính là Vương Lục Thuận, nếu đẩy người này lên vị trí thư ký đảng ủy thì cực kỳ hợp lý. Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, hắn đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi.
Quyền nhân sự chính là quyền lợi qua trọng nhất của bí thư đảng ủy, lúc này Vương Tử Quân đã dựng lên uy tín của mình ở xã Tây Hà Tử, nếu như sử dụng không đúng người của mình, như vậy sẽ sinh ra đả kích không nhỏ với quyền uy của hắn.
Tuyến trên sẽ phái xuống một vị phó chủ tịch xã, nhưng vị trí thư ký đảng ủy xã thì lại tôn trọng cái nhìn của ủy ban, điều này nói ra thì rất công bình công chính, nhưng nếu cẩn thận xem xét lại, sẽ có hương vị không đúng bùng lên.
Chưa nói đến vị trí phó chủ tịch xã, đơn cử như vấn đề ủy viên đảng ủy xã, Vlt hầu như có thể dễ dàng tiến lên vị trí thư ký đảng ủy. Đây rõ ràng là một sự việc đã có kết quả rõ ràng, khiêu khích quyền uy của Vương Tử Quân, lại ép hắn ăn quả đắng mà không nói nên lời.
Thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói lời nào thì Lý Thu Na thầm suy đoán, Vương Tử Quân tất nhiên cũn sẽ không phải tán thành quyết định có sẵn kết quả của phòng tài chính. Dù hắn không nói lời nào, nhưng hắn là một vị bí thư, bây giờ lại không thể lên tiếng ở phương diện đề bạt cán bộ trong nhà mình, rõ ràng là bức bối.
Lý Thu Na cũng có tâm tư mâu thuẫn với Vương Tử Quân, theo những kinh nghiệm mà nàng tích lũy được nhiều năm, trà trộn quan trường, nếu muốn phát triển tốt, muốn dễ nổi bật thì nữ dễ hơn nam rất nhiều, chẳng qua mình có dám bỏ ra bất cứ cái giá nào không. Muốn nối quan hệ với lãnh đạo, có rất nhiều phương pháp, mà cũng không quá phức tạp. Không có gì tốt hơn là hi hi ha ha giả ngây giả dại, hơn nữa cũng phải lanh trí, khi có chuyện thì phải biết xử lý sao cho tốt, khi đến đúng thời điểm mấu chốt thì phải lợi dụng tất cả các mối quan hệ của mình để tạo ra ưu thế, như vậy mọi việc sẽ thành.
Lý Thu Na thấy bộ dạng mình lung linh xinh đẹp, mày đen môi hồng, tuy không phải là dáng người ma quỷ nhưng cũng đủ quyến rũ yểu điệu, cũng đủ nóng bỏng, sợ rằng cũng không dùng được bao lâu thì sẽ nắm bắt được vị bí thư này. Đến lúc đó lửa tình sẽ thiêu đốt, dù Vương Tử Quân có vững như sắt thép cũng biến thành mèo ngoan, không lâu sau thì mình sẽ nói gì nghe nấy.
Nhưng Lý Thu Na tuyệt đối không ngờ phương án này không nhạy trên người Vương Tử Quân, chỉ cần nhìn về phương diện này thì nàng thật sự không dám xem thường vị bí thư trước nay nói không nhiều nhưng ẩn giấu đầy trí tuệ này. Nàng cũng chỉ biết nén giận công tác, cảm thấy mình bị khí thế của đối phương chèn ép khổ sở.
Đối với một ủy viên tổ chức không phải là tâm phúc của Vương Tử Quân như Lý Thu Na, nàng không cách nào dùng sắc thu phục được lãnh đạo, như vậy chỉ mong sao bí thư và chủ tịch có địa vị ngang nhau, như thế nàng mới có thể tìm được lợi ích. Nếu có một bên trở nên độc đại, như vậy vị trí ủy viên tổ chức của nàng sẽ không còn ra gì.
- À, tôi biết rồi, ủy viên Lý có ý kiến gì với chuyện lần này?
Vương Tử Quân nhìn Lý Thu Na rồi hỏi.
- Nếu Bí thư Vương đã hỏi thì tôi sẽ nói thẳng, vị trí phó chủ tịch xã thì tất yếu phải thực hiện ý đồ của lãnh đạo thượng cấp, như vậy chúng ta tùy tiện chọn một người, theo tôi thấy thì có thể đề cử đồng chí Chu Thường Hữu của văn phòng ủy ban. Còn vị trí thư ký đảng ủy, trước nay thư ký đảng ủy xã thường kiêm nhiệm chủ nhiệm ủy ban.
Lý Thu Na trầm tư một lúc rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
Thấy Lý Thu Na nói không chút kiêng kỵ, lại còn biểu hiện khéo léo hiểu lòng người, Vương Tử Quân thầm hiểu rõ vị ủy viên tổ chức này không có khả năng cùng một lòng với mình. Lúc này bộ dạng của đám thành viên ban ngành của xã Tây Hà Tử chợt hiện lên trong lòng Vương Tử Quân, vô tình hàng ngàn ý nghĩ bùng lên trong đầu hắn.
- Muốn làm tốt công tác thì phải liên hệ nhiều hơn, nguyên tắc tổ chức cũng không thể thiếu. Đây là chuyện lớn, cần phải xâm nhập và quán triệt chế độ tập trung dân chủ, chuyện này tôi thấy nên mở hội nghị ban ngành để nghiên cứu thì hay.
Vương Tử Quân cười nói với Lý Thu Na.
Lý Thu Na thầm cười, mở hội nghị ban ngành để nghiên cứu không phải là một trình tựu cần phải làm sao? Chẳng qua đó chỉ là hình thức mà thôi, kết quả hầu như đã có thể xác định rồi, nhìn bộ dạng của anh nghiêm túc như vậy đúng là rất biết cách giả vờ. Nàng nghĩ vậy nhưng lại nở nụ cười, sau đó lại nói bí thư cứ tiếp tục bề bộn, chính mình rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên làm cho Vương Tử Quân bừng tỉnh trong trầm tư, hắn ngẩng đầu lên và thấy Chu Thường Hữu tiến vào bên trong. Từ khi đượ hắn trọng dụng đến nay, Chu Thường Hữu không ít lần chạy đến phòng làm việc của hắn, có thể là xin chỉ thị hoặc báo cáo. Lúc này Chu Thường Hữu tiến vào phòng, trong tay có hai thứ: Một thùng mì gói, một hộp sữa.
- Bí thư Vương, nhà anh cũng không phải ở chỗ này, ngày nào cũng ăn cơm trễ, những thứ này dùng cho anh ăn khuya.
Chu Thường Hữu lên tiếng.
Dù biết Chu Thường Hữu nịnh bợ vì muốn đứng thành hàng nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút cảm động, không quan tâm những món kia là nhiều hay ít, ít nhất thì đối phương cũng có tâm tư.
Vương Tử Quân phất phất tay với Chu Thường Hữu, sau đó ném cho đối phương một điếu thuốc. Sau hai tháng công tác ở xã Tây Hà Tử, hắn cũng không hút quá nhiều thuốc, nhưng trình độ ném thuốc lại tăng lên đáng kể, điếu thuốc bay theo một đường vòng cung và rơi lên tay Chu Thường Hữu.
- Cám ơn bí thư Vương.
Chu Thường Hữu tranh thủ nhận thuốc, sau đó lấy bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân, cuối cùng mới châm lửa cho mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Đều là một loại thuốc như nhau, không biết vì sao khi hút thuốc của bí thư Vương thì cảm thấy thơm hơn hẳn.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn trách móc:
- Nói như vậy cũng không được.
Chu Thường Hữu cười ha hả, hắn hút hai hơi thuốc, vài lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng nhịn được:
Vương Tử Quân nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Chu Thường Hữu không nói, hắn cũng không nói, hắn chỉ chờ đối phương hoàn thành vai diễn của mình mà thôi.
Là một người lãnh đạo nếu quá cao cao tại thượng thì sẽ không tốt, nó sẽ làm cho anh sinh ra cảm giác càng lên cao càng lạnh; nhưng nếu anh quá hòa mình vào quần chúng thì cũng không nên, anh cần phải có quan uy, chính là không giận mà uy, vì đứng ở góc độ người quyết định thì anh không cần phải nhìn thẳng vào cấp dưới, mà cần phải nhìn lên.
Hai người trầm mặc một lát, Chu Thường Hữu có chút ấp úng, hắn không biết nên mở miệng thế nào với Vương Tử Quân.
Chuyện đề bạt thì nói chậm cũng là rất chậm, Chu Thường Hữu trước nay đã ngồi "vun gốc cây" ở xã Tây Hà Tử được vài chục năm, nhưng vẫn đứng yên bất động; nói nhanh thì cũng nhanh, đó là một cán bộ khoa viên chuyên chạy chân phát văn kiện, bây giờ đã từ cấp khoa viên lên phó khoa. Lúc này vấn đề quan trọng trước mắt là làm sao nói ra vấn đề này với bí thư Vương, chỉ cần đối phương gật đầu, như vậy căn bản đã giải quyết được một nửa vấn đề.
- Có phải anh muốn hỏi về chuyện đề bạt thư ký đảng ủy lần này không?
Vương Tử Quân dùng dư quang khóe mắt nhìn Chu Thường Hữu, trên trán đối phương đã sáng bóng, một tầng mồ hôi vã ra.
Chu Thường Hữu nghe được Vương Tử Quân nói như vậy thì thở dài một hơi như trút được gánh nặng, hắn tranh thủ lên tiếng:
- Ôi, bí thư Vương của tôi, ngài đúng là mặt trời chiếu sáng vạn dặm, chút tâm tư của tôi sao có thể giấu được anh? Vì thế lần này tôi mới đến báo cáo về động thái tư tưởng.
Thấy Vương Tử Quân không nói gì thì Chu Thường Hữu có hơi trầm ngâm, hắn tiếp tục nói:
- Bí thư Vương, nói thật, tôi thật lòng rất muốn làm thư ký cho anh, tôi cảm thấy dù xét theo phương diện nào thì mình cũng không kém Vương Lục Thuận.
Chu Thường Hữu nói đến đây thì dừng lại một chút, hắn chú ý đến gương mặt Vương Tử Quân, thấy bí thư vẫn có biểu hiện như thường ngày, cũng không có gì thay đổi thì đánh bạo nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy mọi người đều là nhân tài, sử dụng đúng người đúng việc mới là hiệu quả, đồng thời cũng cảm thấy đồng chí Vương Lục Thuận có thể lên làm thư ký đảng ủy
Vương Lục Thuận có thể lên làm thư ký đảng ủy, Chu Thường Hữu nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng biết rõ vấn đề, hắn gật đầu từ chối cho ý kiến, sau lại cười cười với Chu Thường Hữu, cũng không tỏ thái độ.
Lúc này Vương Tử Quân cũng sẽ không bày tỏ thái độ gì với Chu Thường Hữu, hắn cũng không thể tự trói chính mình vào trong vòng tròn hẹp. Hắn nhìn gương mặt không yên của Chu Thường Hữu rồi khẽ cười nói:
- Thường Hữu, tôi đây đến trưa cũng không muốn đến căn tin dùng cơm, nếu không thì anh mời chủ tịch Cừu đến tiệm cơm nào đó, chúng ta cùng ăn uống bàn luận.
Chu Thường Hữu thấy gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân mà trong lòng thầm kích động, vui sướng nhưng cũng tiết chế nụ cười. Hắn biết rõ chuyện lần này đã cơ bản được bí thư Vương đáp lại, như vậy chỉ cần có bí thư đứng ở phía sau, hắn có đủ tự tin chơi trò cao tay với Vương Lục Thuận.
- Vâng, bí thư Vương, tôi sẽ đi sắp xếp.
Chu Thường Hữu lên tiếng đông ý, sau đó vui vẻ cáo từ Vương Tử Quân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Dù là ánh trăng hay ánh mặt trời, lúc này nên có kết quả nào thì có kết quả đó, nên thu hoạch thì thu hoạch, một vụ mùa có thành công hay không còn phải xem vào lượng mồ hôi đổ ra trên đồng, thế cho nên ai cũng tranh thủ vì chính mình.
Từ khi nghe nói sắp đề bạt vị trí thư ký đảng ủy, Chu Thường Hữu đang chờ có ngày mình vượt qua Vương Lục Thuận, hắn cảm thấy rất bàng hoàng, sinh ra cảm giác như mò kim đáy biển, cũng không biết nên bắt đầu từ điểm nào. Nhưng hôm nay bí thư Vương mời cơm, hắn đã an tâm nhiều hơn, dù bí thư Vương nói không rõ ràng, căn bản cũng không tỏ thái độ, nhưng hắn vẫn ngửi được hương vị giúp đỡ.
Chu Thường Hữu suy nghĩ như vậy và cảm thấy trời xanh mây trắng và khói bụi cũng không còn đáng ghét như vậy, hắn đã không thể nào bảo trì được bình tĩnh, vì hắn đã chờ đợi quá lâu rồi.
Tất cả những việc lặt vặt lớn nhỏ đã hao tổn của Vương Tử Quân thời gian cả buổi sáng, nói chung chỉ cần đến mười một giờ là điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân đã như đường dây nóng, vang lên không ngừng, nội dung phần lớn là như nhau: Mời bí thư đại nhân đi dùng cơm.
Vương Tử Quân cũng phải cố gắng đối phó với những lời mời như vậy, vì nước quá trong sẽ không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ chẳng có tương lai, trong thể chế nếu đúng thời điểm cũng nên cho người ta cơ hội nịnh bợ mình, như vậy cũng cực kỳ quan trọng để nối liền quan hệ.