Có một lần Trương Thiên Tâm tìm Vương Tử Quân uống rượu, hai người uống rượu chưa đủ độ, lúc này Trương Thiên Tâm lại mở miệng truyền cho Vương Tử Quân một lý niệm mới, đó là phương diện lăng nhăng hoa bướm của đàn ông là khác biệt. Ví dụ như hai người bọn họ, đối với Trương Thiên Tâm thì một cô gái như dép lê trong nhà khách, thích đi thì đi thích đổi thì đổi, thậm chí có ngày đi vài loại khác nhau, muốn đi đôi nào phải xem tâm tình của hắn là như thế nào, còn có muốn tiếp tục giữ lại nữa hay không.
Nhưng đối với Vương Tử Quân thì một cô gái tốt như một ngọn gió mát, một phong cảnh đẹp, luôn làm cho người ta lưu luyến. Đặc biệt là đối với những người phụ nữ có yêu cầu cao, bản thân giống như một vùng đất tươi tốt, nếu rơi vào trạng thái khô nước cần mưa móc, ngẫu nhiên có một cơn mưa sẽ làm cho mảnh đất càng thêm phì nhiêu. Ngược lại nếu như một mảnh đất thường xuyên khô hạn, như vậy rất có thể sẽ hóa đá, nhìn từ góc độ này thì Vương Tử Quân rõ ràng là ánh mặt trời, là mưa móc. Hơn nữa một cô gái tốt cũng phải cần đàn ông, giống như một mảnh đất tốt nhất định phải trồng một loại hoa màu, không phải củ lạc thì phải là củ cải, không phải bông vải thì là táo hồng, tóm lại không nên để hoang vu, vì hoang vu sẽ là hoang phí tài nguyên.
Những lời ngụy biện của Trương Thiên Tâm không khỏi làm cho Vương Tử Quân há hốc mồm, thế nhưng nghe như vậy hắn lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu như nói Tần Hồng Cẩm là một ly rượu mạnh, thậm chí là luôn tràn đầy, luôn làm cho người ta bùng phát tình cảm nồng cháy, như vậy thì Lâm Dĩnh Nhi là một đóa hoa nho nhỏ luôn tỏa hương, luôn xuất hiện vào đúng lúc mà Vương Tử Quân đang cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Người phụ nữ này giống như một giọt nước long lanh no đủ, giống như một trái chín trên cành, cực kỳ hấp dẫn hắn, cực kỳ dụ hoặc.
Vương Tử Quân vừa tự an ủi mình vừa ôm lấy người đang ở trong lòng, hắn khẽ vỗ lên tay của nàng: - Dĩnh Nhi, đây là nơi công chúng, đừng làm như vậy được không?
- Em muốn ôm anh một cái mà thôi, nhìn anh kìa, đúng là sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Lâm Dĩnh Nhi đeo khẩu trang có họa tiết phim hoạt hình dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn Vương Tử Quân, trong mắt bùng cháy một khát vọng mãnh liệt. Nàng khẽ nhún mũi bàn chan, sau đó ghé vào lỗ tai của hắn rồi nói một câu: - Ôm em một cái đi.
Vương Tử Quân có chút do dự, hắn nhìn chung quanh theo bản năng, sau đó duỗi hai tay của mình ra khẽ ôm lấy vai của Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này Lâm Dĩnh Nhi dán mặt lên người hắn, khẽ nói một câu bên tai hắn: - Anh đúng là người làm cho người ta sinh ra những cảm giác cực kỳ khác biệt, em nhớ anh chết đi được.
- Anh đưa em đi tìm món ngon gì đó nhé? Vương Tử Quân khẽ an ủi Lâm Dĩnh Nhi, sau đó thuận tiện lấy tay của nàng ra khỏi người mình. Lâm Dĩnh Nhi làm nũng gãi lên lòng bàn tay của hắn, sau đó nở nụ cười đắc ý.
Hai người lên xe, Vương Tử Quân vừa cởi khẩu trang thì Lâm Dĩnh Nhi đã nhào vào trong lòng. Hắn vừa ôm lấy Lâm Dĩnh Nhi vừa hỏi: - Sao em không đưa con đến?
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng cả giận nói: - Anh chỉ nghĩ đến con của mình, lại ném mẹ của nó lên chín tầng mây rồi.
Vương Tử Quân bị Lâm Dĩnh Nhi trách móc một phen, hắn cảm thấy rất áy náy, thế là vỗ vỗ nàng vài cái, cũng không nói thêm điều gì.
- Được rồi, anh cũng đừng giận, em chỉ muốn trêu chọc anh một chút mà thôi. Em biết rõ bây giờ anh là người thân bất do kỷ, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Thụ Nha thật tốt. Lâm Dĩnh Nhi biết mình chạm vào nổi đau của Vương Tử Quân, nàng tranh thủ thời gian an ủi hắn.
Lần này Lâm Dĩnh Nhi đến Nam Giang cũng muốn đưa Tiểu Thụ Nha đi cùng, thế nhưng Lâm phu nhân lại kiên quyết phản đối.
Lúc này người có vị trí cao nhất ở Lâm gia đã chuyển sang cô bé Tiểu Thụ Nha, tuy tiểu tử kia vừa mới biết đi thế nhưng đã thành công ở phương diện chiếm lấy vị trí được mọi người sủng ái nhất trong nhà.
- Mẹ nói bây giờ không nên đến Nam Giang, hình như có loại dịch gì đó đang bùng phát rất mạnh, người lớn còn có thể chống đỡ được một chút, thế nên Tiểu Thụ Nha phải ở lại thủ đô. Lâm Dĩnh Nhi học bộ dạng của mẹ để lên tiếng, căn bản cũng có bảy phần giống.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy tiếc khi không được gặp Tiểu Thụ Nha, thế nhưng hắn vẫn rất tán thành thái độ và quyết định của mẹ vợ hờ. Trẻ con sức đề kháng kém, nếu con gái đi theo Lâm Dĩnh Nhi, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
- Mẹ em nói đúng, nếu lúc này đưa con đến Nam Giang thì căn bản là không thích hợp, vài ngày nữa anh đến thủ đô họp, đến lúc đó sẽ đến thăm con gái. Lâm Dĩnh Nhi nghe nói vài ngày nữa Vương Tử Quân về thủ đô thì hai mắt căn bản lóe lên, nhưng sau đó nàng lại hừ một tiếng nói: - Lần trước anh cũng tranh thủ thời gian đến gặp em và con, thế nhưng mãi mà không thấy đến.
Vương Tử Quân nghĩ đến lần trước mình đến thủ đô mà không khỏi đổ mồ hôi hột, ngày đó hắn vừa đi đến cửa thì phát hiện Lâm Trạch Viễn có mặt ở nhà, không những có mặt Lâm Trạch Viễn, còn có cả vài vị lãnh đạo khác.
Như vậy hắn nào dám chui đầu vào?
- Tử Quân, gần đây tình hình ở Nam Giang thế nào vậy? Không phải chỉ là một loại virus thôi sao? Đáng giá chú ý cao độ như vậy à? Hai ngày trước em có tham gia một hoạt động từ thiện, có không ít người nghị luận về điều này, nghe nói có nhiều người vốn muốn đến Nam Giang hoạt động, thế nhưng cũng vì sự kiện này mà hủy bỏ. Lâm Dĩnh Nhi cũng không biết Vương Tử Quân là người chủ đạo trong công tác phòng chống dịch ở Nam Giang, thế cho nên mở miệng oán giận nói.
Vương Tử Quân không nghe những lời oán trách của Lâm Dĩnh Nhi, chủ yếu là nghe nội dung câu nói trước đó. Tuy Lâm Dĩnh Nhi bây giờ là một biên tập viên ở tòa soạn, thế nhưng vị trí của Lâm Trạch Viễn lại quyết định có vài sự kiện mà nàng không thể không tham gia, những hoạt động lặt vặt này cũng không phải chỉ có những nhân vật tầm thường đi đến.
- Phương án hiện tại của tỉnh Nam Giang được chuyên gia cho ra đề xuất, hơn nữa phương diện tính mạng con người là quan trọng nhất. Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng phản bác làm cho Lâm Dĩnh Nhi cứng họng. Khi nàng chuẩn bị lý luận với Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân lại lên tiếng làm cho nàng nuốt lời vào bụng: - Anh là người phụ trách chủ yếu của công tác lần này.
Bầu trời đêm của thành phố Đông Hồng vẫn rất đẹp, với thân phận hiện tại của Vương Tử Quân, tất nhiên bọn họ sẽ không dám xuất hiện ở những nơi có quá nhiều người. Vì vậy mà hai người bọn họ chọn một nhà hàng nấu những món Chiết Giang, chọn một phòng ăn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Món ăn được dọn lên rất nhanh, hầu như chỉ mất mười phút thì những món ăn ngon ở tỉnh Chiết Giang đã được dâng lên. Lâm Dĩnh Nhi ăn rất ngon miệng, nàng vừa ăn vừa nói lời tán thưởng với nhân viên phục vụ: - Nhà hàng này không lớn nhưng món ăn rõ ràng là đệ nhất, tốc độ làm thức ăn lại rất nhanh, nếu cứ thế này thì không thể không phát tài.
- Cám ơn ngài đã kích lệ nhà hàng, bây giờ trong tỉnh đang chú trọng công tác vệ sinh phòng dịch, nhân tâm không ổn, thế nên tất cả các cơ sở kinh doanh duy trì được một phần ba thực khách như ngày thường đã là rất tốt rồi.