Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Điều này là nhất định rồi, chỉ cần có việc gì cần, tiểu đệ sẽ ra tay nghiêm túc. Xà Tiểu Cường nói rất thân mật, hắn biết rõ Thích Phúc Lai sở dĩ gọi anh em với mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là mình ở bên cạnh chủ tịch Chử, tất nhiên hắn cũng không muốn đắc tội với một người là thủ hạ cũ của lãnh đạo mình.

Vì sao vị bộ hạ cũ này cũng không phải người thường, chẳng những là tâm phúc của Chử Vận Phong, quan trọng là đối phương biết đâu sẽ tiến thêm một bước.

Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn chính là những tiền lệ thấy ngay trước mắt, nói thế nào đi nữa thì sau này Xà Tiểu Cường cũng phải đi xuống nhận công tác cơ sở, nếu hắn có thể có quan hệ tốt với một người thực quyền mạnh như Thích Phúc Lai, căn bản là cầu còn không được. Quan trường lúc nào cũng là một ngọn tháp vàng, đỉnh tháp là một viên minh châu chói mắt, những thứ khác bên dưới chỉ là đá kê chân mà thôi. Tuy mỗi một viên đá kê chân có vị trí bất đồng, thế nhưng nó đều có tác dụng, căn bản cũng không thể thiếu. Vì vậy trong quan trường phải nhận thức rõ sự thật này, cần phải xác định tốt và định vị tốt cho mình. Bản thân cần làm tốt công tác, là ra thành tích, kéo quan hệ, như vậy mới chuẩn bị sẵn sàng cho một bước tiến lên.

Hơn nữa Thích Phúc Lai đến đưa thiệp mời thì Xà Tiểu Cường cũng đoán được lý do của nó. Nhưng đây là việc mà thần tiên đánh nhau, tai họa cũng không lên đầu đám nhân vật nhỏ như Xà Tiểu Cường, mình sao không thuận nước đẩy thuyền?

Dưới sự dẫn đường của Xà Tiểu Cường, Thích Phúc Lai đi vào phòng làm việc của Chử Vận Phong. Tuy hắn căn bản không ngại gì Xà Tiểu Cường, thế nhưng sau khi đi vào phòng làm việc của Chử Vận Phong thì không khỏi run lên. Dù sao thì Chử Vận Phong cũng có lực ảnh hưởng quá lớn với hắn, dù sau này thế nào thì hắn cũng khó thể nào bình tĩnh tự nhiên trước mặt Chử Vận Phong cho được.

- Anh không chịu khó công tác ở thành phố Lâm Hồ, chạy đến nơi này làm gì? Sau khi Thích Phúc Lai đi vào thì Chử Vận Phong nghiêm mặt nói.

Thích Phúc Lai căn bản sợ hãi từ nội tâm với Chử Vận Phong, lúc này thấy Chử Vận Phong cho ra đòn cảnh cáo thì vẻ mặt càng thêm thận trọng: - Thưa chủ tịch, hôm nay tôi đến để báo cáo công tác với ngài.

Chử Vận Phong gật đầu nói: - Mời anh ngồi.

Xà Tiểu Cường biết mình không thích hợp ở lại, thế là giúp Thích Phúc Lai rót nước, sau đó cũng rời khỏi phòng.

- Chủ tịch, hai thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng có rất nhiều điểm bù đắp cho nhau ở phương diện phát triển kinh tế, thế cho nên hai bên vì muốn tăng cường sự phát triển mà quyết định đoàn kết hợp tác, cùng chung lợi ích. Trải qua nhiều lần hiệp thương, chúng tôi quyết định dùng phương thức liên hợp, hai bên cùng tạo nên hành lang phát triển kinh tế chung. Đây là quy hoạch cho hành lang phát triển kinh tế, mong ngài nhìn qua một chút. Thích Phúc Lai biết rõ Chử Vận Phong thích nhất là nói về công tác, thế cho nên hắn cũng xem như nắm bắt tốt, vừa tiến vào đã đặt một bản tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên bàn làm việc của Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong là người cực kỳ coi trọng số liệu phát triển kinh tế, lúc này thấy Thích Phúc Lai đưa văn kiện liên quan đến kinh tế đặt lên bàn làm việc của mình, thế là vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút.

Chử Vận Phong xem qua văn kiện một lượt, gương mặt có vài phần chuyển biến. Lão buông văn kiện ra rồi nói: - Tôi cảm thấy hành lang này có tiềm lực phát triển, thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng có nhiều ưu thế ở phương diện khí hậu và địa thế, bây giờ hai bên liên hợp thì căn bản sẽ tăng cường sức cạnh tranh hạch tâm, ý nghĩ này là nhìn xa trông rộng, tôi hoàn toàn đồng ý. Nếu như có thể xây dựng tốt hành lang phát triển kinh tế, như vậy sẽ có thêm điểm tăng trưởng cho tỉnh Nam Giang.

- Chủ tịch, chúng tôi đã suy xét như vậy cũng không phải vì ngài cho ra chỉ thị chú trọng liên hợp phát triển kinh tế sao? Thành phố chúng tôi không có đủ lực như các thành phố lớn khác, nhưng hai thành phố liên hợp lại thì căn bản có thêm chút tư chất để ganh đua. Thích Phúc Lai tuy dùng hành lang phát triển kinh tế làm lời dẫn, thế nhưng không t hể không nói hắn bỏ ra khá nhiều tâm huyết. Vì vậy khi nhắc đến phương diện này thì nội dung báo cáo của hắn càng thêm phong phú hơn.

Khi thấy Chử Vận Phong nghe rất chuyên chú thì Thích Phúc Lai không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng nói ra những gì mình đã chuẩn bị sẵn: - Chủ tịch, lần này chúng tôi tiến hành nghi thức khởi động liên hợp kinh tế giữa hai thành phố, kính mong ngài đến trợ uy cho chúng tôi, ngài đi qua sẽ làm niềm tin của chúng tôi tăng lên gấp bội.

Chử Vận Phong cảm thấy sự kiện hành lang kinh tế này không đơn giản, bây giờ thấy Thích Phúc Lai giao thiệp mời cho mình, lão xem như hoàn toàn hiểu rõ tính toán của Thích Phúc Lai. Lão tiếp nhận thiệp mời, cũng không mở ra xem mà nhìn chằm chằm vào Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai cảm thấy giống như mình bị lột trần dưới ánh mắt của chủ tịch Chử Vận Phong, thế là gương mặt có vài phần quẫn bách. Hắn cố gắng ưỡn ngực, cố gắng làm cho mình cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.

- Ngoài tôi ra thì anh còn mời ai? Chử Vận Phong nhìn Thích Phúc Lai hơn nửa phút rồi trầm giọng nói.

Sau khi nghe Chử Vận Phong hỏi như vậy thì Thích Phúc Lai xem như thả lỏng hơn một chút, hắn cung kính nói: - Chủ tịch, ngoài ngài ra, chúng tôi còn chuẩn bị mời các vị thường ủy tỉnh ủy.

Thích Phúc Lai tuy nói không lớn nhưng lại kiên định, hắn thông qua phương thức này để biểu đạt quyết tâm của mình. Hắn là người hiểu rõ tính cách của Chử Vận Phong, người này ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần mình kiên trì thì Chử Vận Phong sẽ cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của mình.

- À, cứ thực hiện theo ý của anh. Chử Vận Phong trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.

Thích Phúc Lai còn nói về vài con số liên quan đến quy hoạch hành lang phát triển kinh tế, sau đó mới lưu luyến rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, Chử Vận Phong mới mở thiệp ra xem. Khi nhìn tấm thiệp được chế tác rất đẹp, lão khẽ cảm khái một tiếng rồi thì thào nói: - Hy vọng lần này có thể giải quyết triệt để sự việc.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, Thích Phúc Lai hội hợp với chủ tịch Lưu Chính Cương đang đi mời các vị thường ủy tỉnh ủy khác. Hắn nhìn gương mặt của Lưu Chính Cương, cảm thấy đối phương làm việc rất thuận lợi, mà lúc này Lưu Chính Cương nhanh chóng mở miệng báo cáo: - Bí thư Thích, tôi đã làm xong công tác của mình, nhóm chủ tịch Lý đều tỏ vẻ nếu như không có việc gì khó thoát thân thì nhất định sẽ đi đến tham gia nghi thức khởi công.

- Vậy thì tốt rồi. Thích Phúc Lai nhìn thoáng qua Lưu Chính Cương rồi thản nhiên nói: - Chủ tịch tỉnh cũng giúp đỡ chúng ta.

Tuy chỉ là vài chữ thoát ra khỏi miệng Thích Phúc Lai thế nhưng vẫn làm cho vẻ mặt Lưu Chính Cương chấn động, ngay sau đó có chút hưng phấn.

- Bí thư, bây giờ chúng ta đi đến mời bí thư Diệp sao? Lưu Chính Cương xoa xoa hai bàn tay dùng giọng không chờ đợi được nữa nói.

- Bí thư Diệp bên kia chúng ta khẳng định phải qua mời, thế nhưng tôi vừa mới liên hệ với chủ nhiệm Triệu của văn phòng tỉnh ủy, một giờ sau bí thư Diệp đến phòng tài chính, thế nên chúng ta không nên đến vào lúc này. Bây giờ chúng ta nên đi phát thiệp cho các vị lãnh đạo khác.

- Chủ tịch Lưu, chút nữa anh đến phát thiệp cho bí thư Đậu. Thích Phúc Lai nói rồi cắn răng nói: - Lát nữa cũng nên đi qua mời phòng tổ chức tỉnh ủy!

Lưu Chính Cương vốn nghe thấy Thích Phúc Lai sắp xếp như vậy có chút bực mình, thế nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK