Triệu Thái Sóc nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thầm run lên. Nếu như nói trước kia hắn cảm thấy Vương Tử Quân đáng giá cho mình bận rộn, nhưng hôm nay hắn hầu như có thể kết luận một người có tâm cơ như thế này, căn bản không thể nào không phát triển mạnh mẽ được.
- Bố, hôm nay chú Triệu căn bản làm việc không thành, mất mấy tháng uổng phí tâm cơ, con nhớ đến mà cảm thấy buồn cười. Lộ Kiếm Long ngồi trong phòng khách nhìn Lộ Binh Chương uống trà rồi cười nói.
Lộ Kiếm Long hôm nay mất hết mặt mũi, hắn tin tưởng dựa vào thanh danh của mình, không bao lâu sau thì tin tức sẽ được truyền đi khắp nơi.
- Nếu như cậu chỉ nghĩ được như vậy thì câm miệng lại cho tôi. Lộ Binh Chương nhìn thoáng qua con trai rồi dùng giọng lạnh lùng nói: - Đồng thời tôi nói cho cậu biết, sau này thấy trưởng phòng Vương thì nhất định phải khách khí một chút, nếu tái xuất hiện chuyện như hôm nay, đừng trách tôi đuổi ra khỏi nhà.
- Bố, một cơ hội tốt như vậy mà hắn không biết nắm bắt, ngài cần gì phải sợ? Con nghĩ rằng...
- Cậu thì biết cái quái quỷ gì, thực tế hôm nay cậu ta làm vậy căn bản bày tỏ chỗ hơn người của mình. Lộ Binh Chương nói đến đây thì không còn hứng thú trò chuyện với con trai, hắn phất tay cho Lộ Kiếm Long có thể rời đi.
Vương Tử Quân quả nhiên không giống bình thường. Lộ Binh Chương muốn nhân cơ hội này để tìm chút lợi ích cho mình, không ngờ người ta lại cẩn thận, cũng không cho mìnnh cơ hội này.
...
Tháng bảy giữa hè, sau khi trải qua một kỳ thi tuyển đại học làm cho người ta cảm thấy căng thẳng, một cuộc thi tốt nghiệp lại khuấy động tâm tư của sinh viên trong nước.
Lúc này sở nội vụ Nam Giang chính thức cho ra thông cáo, muốn tiến hành tổ chức thi tuyển cán bộ công chức. Phạm vi của cuộc thi tuyển lần này không chỉ là Nam Giang, còn mở rộng ra cả nước, chỉ cần là thí sinh có đủ điều kiện ghi danh, ai cũng có thể tham gia.
Khi thông cáo được công bố thì Nam Giang căn bản cho ra quy chế thi, điều này căn bản làm cho đám sinh viên đang không tìm được đơn vị thích hợp cho mình cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Vương Tử Quân là người thúc đẩy sự việc, hắn cực kỳ chú ý đến hướng đi hiện tại. Tuy thi tuyển chính là xu hướng phát triển khi tuyển chọn cán bộ công chức, thế nhưng hắn hy vọng có thể thông qua cố gắng của mình để giảm bớt đường vòng, có thể công bình công chính.
- Tiểu Hà, cậu đổi sang chiếc xe này, chúng ta đi đến xem xét thi tuyển. Sáng sớm Du Giang Vĩ và Tiểu Hà đi đến bên ngoài nhà đón Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân từ bên trong đi ra cũng không lên xe mà chỉ vào xe của Mạc Tiểu Bắc rồi nói với Tiểu Hà.
Khi Vương Tử Quân liên tục áp dụng hàng loạt cử động ở công tác tổ chức, Du Giang Vĩ càng cảm thấy những phương thức này cực kỳ đổi mới, hơn nữa còn đẩy mạnh quyền lực của lãnh đạo trong tỉnh Nam Giang, căn bản càng nghe lời phân phó của lãnh đạo. Sau khi nghe Vương Tử Quân phân phó đổi xe của bọn họ thành của Mạc Tiểu Bắc, bọn họ biết hôm nay là cải trang vi hành, thế nên cũng không lên tiếng, nhanh chóng đổi xe, sau đó mở cửa mời Vương Tử Quân ngồi vào trong.
Xe đi cực kỳ tốt, chỉ mười phút sau thì bọn họ đã đi đến hiện trường báo danh. Dù bọn họ đến có hơi muộn, thế nhưng lúc này ở trung tâm báo danh, người đến báo danh đã xếp thành một đội ngũ rất đông.
Đủ tiếng nghị luận vang lên, bầu không khí có chút ồn ào, Vương Tử Quân nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó nói với Du Giang Vĩ một câu là đi ra xem xét, sau đó tự đi một mình.
Du Giang Vĩ thấy thế thì tranh thủ xuống xe, Vương Tử Quân đi phía trước cũng không bắt chuyện với hắn. Du Giang Vĩ cảm thấy lãnh đạo của mình hôm nay có hơi lạ, lúc này mới hiểu rõ, thì ra lãnh đạo đã thay đổi bộ tây phục hằng ngày bằng một bộ quần áo bình thường. Người ngoài nhìn vào căn bản cảm thấy trưởng phòng Vương không khác gì một sinh viên vừa ra trường.
Vương Tử Quân bước đi cực kỳ nhàn nhã, cũng rất đặc biệt. Du Giang Vĩ không một lần suy xét qua tập quán sinh hoạt của Vương Tử Quân, kể cả kiểu cách đi lại.
Du Giang Vĩ phát hiện rất nhiều người phát triển đắc chí thường có một bệnh chung, đó là đi đường có vẻ nhẹ tênh, như bay lên. Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, lãnh đạo cất bước với bộ dạng không khác gì người thường, nó không giống như của người trong quan trường, giống như bước chân của một người từng được rèn luyện trong quân đội, rất nghiêm chỉnh. Thế nhưng dáng đi như vậy lại giống như có khí thế khó nói nên lời, biết đâu đó cũng chính là quan uy?
Du Giang Vĩ đi bên cạnh, cũng không hoàn toàn là song song, luôn bảo trì khoảng cách nửa bước chân. Tuy Vương Tử Quân lớn hơn hắn vài tuổi, thế nhưng nhìn Vương Tử Quân đi tới đi lui, Du Giang Vĩ vẫn sinh ra ảo giác giống như trưởng phòng Vương còn trẻ tuổi hơn mình.
- Tôi chuẩn bị ghi danh làm cán bộ cục công thương thành phố Lâm Hồ, nghe nói nơi đó đãi ngộ tốt, nếu có thể thi đậu thì rất tốt.
- Có nhiều chỗ tốt lắm, với thực lực của anh, tiến vào văn phòng tỉnh ủy cũng dư dã. Tôi cảm thấy anh nên nhìn xa hơn một chút.
- Ôi, tôi thấy các anh rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày, những người kia căn bản cũng không kém, thế nên cũng không phải chúng ta thi là sẽ đậu. Tôi nghe nói có một vài chức vụ đã sớm có dự định rồi. Khi nhóm sinh viên kia lên tiếng nghị luận, một người hơn hai mươi tuổi chợt khẽ nói.
Những lời lẽ như vậy nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thế là tất cả đều nhìn về phía bên này. Người trẻ tuổi kia thấy có vài người coi trọng việc này, hắn cảm thấy cơ thể như bay lên, thế là dùng giọng thần bí nói: - Anh của tôi công tác trong sở nội vụ tỉnh, anh ấy nói lần này có không ít con em lãnh đạo tham gia thi, anh nói xem chúng ta có thể tranh chấp vị trí với bọn họ được không?
Đám người vốn có cảm xúc sôi sục, thế là có chút ảm đạm. Du Giang Vĩ nhìn người thanh niên kia, thế là sinh ra cảm giác không tốt. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thấy lãnh đạo đang chú ý lắng nghe, hắn cũng không chen lời vào. Hắn định tiến lên động viên đám sinh viên kia, yêu cầu bọn họ không nên nghi vấn công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Khi Du Giang Vĩ định tiến lên thì chợt có một nữ sinh viên tóc ngắn nói: - Con cái của lãnh đạo thì sao? Nếu như công bình công chính, tôi cũng không tin chúng ta không vượt qua được bọn họ, dựa vào cái gì mà chúng ta phải về tay không?
- Có thể thi được hay không là do chúng ta định đoạt, nếu thành tích của bọn họ hơn chúng ta, như vậy dù thất bại tôi cũng cam lòng. Nhưng chỉ sợ trong này có vài vấn đề, cuối cùng thì kết quả vẫn như cũ, vẫn là chúng ta may áo cưới cho người ta.
Bốn phía trở nên trầm mặc, đám thanh niên vốn đang cảm thấy hứng khởi chợt trở nên dao động bất định.