Diêu Trung Tắc là người công tác lâu năm, tất nhiên sẽ không thể không hiểu nguyên tắc của tổ chức. Lúc này hắn hỏi như vậy có ý gì thì Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ, vì đối phương chỉ sợ mình không chịu tỏ thái độ.
Nếu như Chử Vận Phong đứng đầu tỏ thái độ, như vậy người giúp đỡ chủ tịch Chử sẽ lên tiếng đứng sang một bên, như vậy dù là Vương Tử Quân có một bụng ý kiến cũng không thể nói nên lời.
Một cơ hội tốt như vậy nếu như Diêu Trung Tắc để vuột khỏi tay mình thì căn bản là quá đáng tiếc, thế nên người đầu tiên phải mở miệng phải là Vương Tử Quân, đây chính là bước đi đầu tiên của hắn trong ngày hôm nay.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt hơi tròn của Diêu Trung Tắc, hắn hiểu đối phương có ý nghĩ gì. Thật ra kế sách của Diêu Trung Tắc căn bản là rất dễ phá, chỉ cần Vương Tử Quân nói hai người này căn bản còn chưa đủ xâm nhập tìm hiểu, còn cần mọi người thảo luận rõ ràng, như vậy có thể tránh khỏi câu hỏi sắc bén vừa rồi. Nhưng với tính cách xưa nay của Vương Tử Quân, hắn căn bản sẽ không làm như vậy.
Tuy khả năng để cho Lưu Thành Lâm tiến lên là rất nhỏ, thế nhưng chỉ cần có một khả năng thì Vương Tử Quân vẫn không thể bỏ qua. Khi hắn chuẩn bị mở miệng, hắn chợt thấy ánh mắt của Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào hắn, nhưng bên trong ánh mắt lại rất bình tĩnh, căn bản có chút ý nghĩ thông báo.
Báo cái gì? Vương Tử Quân tất nhiên là hiểu, nhưng sự việc đã đến hiện trạng này, hắn không còn đường để rút lui. Hắn khẽ gật đầu với Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói: - Hai đồng chí Lưu Thành Lâm và Triệu Kỳ Tường căn bản đều là cán bộ trẻ vĩ đại, nếu so sánh ở phương diện năng lực hay là bất kỳ thứ gì khác, căn bản làm cho người ta cảm thấy khó thể lựa chọn.
- Nhưng tôi cảm thấy lần này chúng ta cần phải tìm ra người dẫn đầu hợp cách cho công ty xe hơi Đông Hồng, tục ngữ nói rất hay, học lý thuyết rồi đến thực hành. Đồng chí Triệu Kỳ Tường dù có năng lực tốt, có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng căn bản không phải là người cũ trong ngành sản xuất xe hơi, căn bản là người mới. Nếu như thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng đang ở trong giai đoạn tốt, để cho đồng chí Triệu Kỳ Tường đến làm giám đốc công ty thì căn bản là rất tuyệt. Nhưng bây giờ với thế cục hiện tại, tôi cảm thấy nên để cho đồng chí Lưu Thành Lâm tiến lên thì căn bản là thích hợp hơn. Vương Tử Quân nói cực kỳ đúng trọng điểm, nhưng lời nói này rơi vào trong tai lại làm cho Diệp Thừa Dân khẽ nhíu mày. Lão đã thấy rõ tính toán của Diêu Trung Tắc, nhưng chỉ cần Vương Tử Quân không nói ra ý kiến kia, như vậy tất cả tính toán của Diêu Trung Tắc sẽ thất bại.
Trước đó Diệp Thừa Dân căn bản lo lắng Vương Tử Quân sẽ cho ra ý kiến bất đồng ở hội nghị thường ủy lần này, lão muốn trò chuyện với Vương Tử Quân một chút, thế nhưng vì một số sự việc khó khăn chưa giải quyết mà căn bản chưa kịp xử lý chuyện này.
Diệp Thừa Dân căn bản là sợ gặp chuyện không may, kết quả sẽ làm rối loạn tình hình, biến hóa cách cục. Thế nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng, có thể thấy đã nhanh chóng bày ra xung đột với Chử Vận Phong. Tình huống này mình nên lựa chọn như thế nào? Điều này làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy rất khó chịu.
Nếu như Diệp Thừa Dân giúp đỡ Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng sẽ là chính mình phát sinh xung đột vì không đồng nhất ý kiến với Chử Vận Phong. Mà nếu lão chối bỏ ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy uy tín của một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng mặt trái, điều này là thứ mà lão căn bản không muốn được thấy.
Khi Vương Tử Quân càng ngày càng quật khởi ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân cảm thấy thế cục khống chế của mình càng thêm mạnh mẽ. Nguyên nhân chủ yếu của sự kiện này chính là sự giúp đỡ lớn lao đến từ Vương Tử Quân.
Nếu Vương Tử Quân mất đi danh vọng, như vậy là đả kích không nhỏ với Diệp Thừa Dân, nếu muốn dựng lên uy tín của mình thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diêu Trung Tắc, lão cũng không nói gì. Lúc này phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng đã mở miệng nói: - Tôi không dám gật đầu bừa với ý kiến của trưởng phòng Vương. Dù đồng chí Lưu Thành Lâm có năng lực công tác mạnh mẽ ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là trợ lý cho giám đốc Triệu Hòa Duyệt, nếu như tùy tiện đặt trọng trách lên người này, tôi cảm thấy điều này không tốt với phương diện bảo vệ đồng chí, rõ ràng là tàn phá đồng chí của mình.
- Hơn nữa cục diện của công ty xe hơi Đông Hồng bây giờ khá rối, khá khó khăn, càng cần một người có thể chủ trì đại cục đến nắm công tác. Đồng chí Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy, thường cho ra cống hiến cho tỉnh ở phương diện phát triển kinh tế. Trước khi anh ấy đến nhận chức ở ủy ban cải cách tỉnh ủy thì đã từng là chủ tịch quận, bí thư quận ủy, có cái nhìn đại cục rất tốt đẹp. Tôi cho rằng với thế cục của công ty xe hơi Đông Hồng vào lúc này nên cho đồng chí Triệu Kỳ Tường tiến lên thì sẽ ổn thỏa hơn. Lý Thừa Uyên nói căn bản rất có lý lẽ, khi Diệp Thừa Dân đang trầm ngâm thì chợt nghe Kim Hành Thuấn lên tiếng: - Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lý, lúc này công ty xe hơi Đông Hồng không những cần một vị lãnh đạo có lực lượng mạnh mẽ, càng cần một người hiểu về kinh tế, đây là hai tiêu chuẩn lớn, đồng chí Triệu Kỳ Tường lại hoàn toàn phù hợp. Tôi cảm thấy đồng chí Triệu Kỳ Tường là lựa chọn tốt nhất cho vị trí phụ trách công ty xe hơi Đông Hồng.
- Còn đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cảm thấy nên tiến thêm một bước bồi dưỡng, cho anh ấy đảm nhiệm vị trí phó giám đốc công ty, như vậy có thể phát huy tác dụng lớn. Kim Hành Thuấn nói xong thì cười cười nhưng gương mặt này cũng không làm cho người ta đáp lại. Lúc này bầu không khí trong phòng có vài phần bị đè nén, giống như chỉ còn vang lên những âm thanh viết lách sột soạt mà thôi.
Tuy phía ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có nhiều vị là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy căn bản đã cùng một lời, thủ hạ đã đồng nhất ý kiến thì căn bản người đứng đầu cũng phải biểu hiện thái độ. Dù là sự kiện này đặt lên người bất kỳ kẻ nào cũng không thể không coi trọng cho được.