- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiết Diệu Tiến thấy đó là một dãy số lạ, hắn cầm lên nghe:
- Alo!
- Bí thư Tiết, tôi là Nhâm Xương Bình, bây giờ anh có rảnh không? Có chuyện tôi cần báo cáo với anh.
Nhâm Xương Bình ở đầu dây bên kia dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói.
- Vậy thì anh đến đi.
Tiết Diệu Tiến nói xong thì trực tiếp cắt điện thoại.
- Thư ký trưởng Lý, vị phó chủ tịch thường vụ của thành phố chúng ta đã làm cho chủ tịch Nhâm phải chạy loạn cả lên rồi.
Tiết Diệu Tiến lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một gói thuốc, sau khi ném cho Lý Hạc Dương một điếu thì dùng giọng âm trầm nói.
Lý Hạc Dương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của lãnh đạo.
...
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, khi vừa uống được vài hớp nước thì Lưu Nham Phú gõ cửa đi vào. Lưu Nham Phú cười nói:
- Chủ tịch Vương, lúc này anh rõ ràng là đánh thắng trận lớn, anh không thấy rõ gương mặt của chủ tịch Nhâm khi đồng ý với phương án của anh sao? Thật sự rất ngoạn mục.
Trước đó Lưu Nham Phú có chút bất hòa với Nhâm Xương Bình, thế cho nên lúc này hắn nói đến chủ tịch Nhâm Xương Bình thì có chút hả hê, không thèm nể mặt lãnh đạo khối chính quyền thành phố. Vương Tử Quân cùng ngồi xuống ghế sa lông với Lưu Nham Phú, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Lưu, lời này cũng không thể nói lung tung, chủ tịch Nhâm là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố, suy xét sự việc gì cũng rất thấu đáo hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa cuối cùng không phải chủ tịch Nhâm đã lên tiếng đồng ý với phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ của chúng ta sao?
- Chủ tịch Nhâm nếu muốn tiếp tục bảo trì uy tín của mình ở trong các thành viên ban ngành khối chính quyền thành phố, như vậy không thể không đồng ý. Dù đa số mọi người đều biết chủ tịch Nhâm không khống chế được tiết tấu của hội nghị văn phòng chủ tịch, thế nhưng chủ tịch Nhâm cũng không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, không đánh mất uy tín của mình.
Vương Tử Quân thấy Lưu Nham Phú nói như vậy thì biết rõ dù có khuyên nữa cũng sẽ bị nói là làm kiêu. Người muốn ẩn dật cũng không phải dễ, nếu anh không làm tốt công tác hòa mình vào mọi người, sợ rằng sẽ rơi vào tình huống lên cao cô đơn lạnh lẽo. Nếu nói một cách dễ hiểu thì bây giờ người ta đến tìm anh nói về vài vấn đề, anh là người nghe nếu cứ không thèm quan tâm, dần dà sẽ mất duyên, điều này tuyệt đối là húy kị trong quan trường.
Vương Tử Quân là một người có kinh nghiệm trà trộn quan trường, tất nhiên hắn sẽ hiểu. Dù hắn thật sự không muốn phụ họa theo những lời của Lưu Nham Phú, cũng thật sự không muốn khuyên, chỉ khẽ cười mà thôi. Lưu Nham Phú lại cùng nói chuyện phiếm thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch Vương, tuy chúng ta đã thắng ở hội nghị văn phòng chủ tịch, thế nhưng tôi cảm thấy Lý Khang Lộ sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Sau đó chúng ta còn phải thông qua phương án ở hội nghị thường ủy, chỉ sợ đến lúc đó lại sinh ra thiêu thân.
Lưu Nham Phú đã càng ngày càng dựa vào Vương Tử Quân, lúc lơ đãng luôn nói ra chữ "chúng ta", biêt đâu hắn đang dùng thái độ này để biểu hiện chính mình đang đứng cùng chiến tuyến với Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân cũng tỏ vẻ hoan nghênh thái độ của của Lưu Nham Phú, dù là ai cũng cần có người đứng bên cạnh reo hò hỗ trợ.
- Trời sắp mưa mà cô gái sắp lấy chồng, những gì nên tới thì sẽ khó tránh khỏi, nếu anh ta muốn chiến đấu thì chúng ta sẽ phụng bồi.
Vương Tử Quân cầm lấy ám trà tinh xảo châm thêm nước cho Lưu Nham Phú, sau đó lên tiếng với nụ cười nhàn nhạt.
Lưu Nham Phú nâng ly trà rồi nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn giống như tìm được lời an ủi, cảm giác nghi ngờ vừa rồi đã tan biến sạch sẽ. Lúc này hắn ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, chợt cảm thấy phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi này có một lực lượng thần bí. Vừa rồi trong lòng hắn bùng lên rất nhiều suy nghĩ không hay, giống như cỏ dại mọc tràn lan, thế nhưng chủ tịch Vương chỉ cần nói vài câu ngắn ngủi đã giống như nhổ sạch cỏ dại trong lòng hắn.
Lưu Nham Phú ngồi nói chuyện với Vương Tử Quân thêm một lúc thì phải nói lời cáo từ. Hắn là phó chủ tịch quản khối tài chính, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần phải giải quyết. Giống như có giao ước với nhau, Lưu Nham Phú vừa rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, phó chủ tịch Trương Thông đã tiến vào.
- Chủ tịch Vương, hôm nay thật sự quá sung sướng, tôi thấy vẻ mặt Lý Khang Lộ đã biến thành trái cà tím, để cho tiểu tử kia bớt kiêu ngạo và càn rỡ.
Trương Thông tùy tiện đi vào cửa, sau đó dùng giọng không chút cố kỵ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quá tín nhiệm Trương Thông giống như với Lưu Nham Phú, dù không biết Trương Thông và Đinh Xuyên Trụ có quan hệ thế nào nhưng Vương Tử Quân cũng không thể coi Trương Thông là một trong những người thân cận của mình.
Dù hai bên không có thâm giao nhưng Vương Tử Quân lại càng tỏ ra thân mật trong phương diện đối đãi với Trương Thông, trên quan trường chú ý câu thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân. Tiểu nhân tuy không thể giúp anh làm được việc, thế nhưng nếu quyết tâm muốn phá anh, như vậy thì phiền phức của anh sẽ là rất nhiều. Dù mưu đồ của đám tiểu nhân thường sẽ không bao giờ thực hiện được, thế nhưng nếu bên cạnh anh có một đám ruồi bọ bay vo ve, chắc chắn anh cũng sinh ra cảm giác không thoải mái.
Nếu Trương Thông đã cố tình muốn dựa vào Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không để cho đối phương sinh ra cảm giác bị đẩy ra xa ngàn dặm, chỉ cần mình giữ một khoảng cách tâm lý là được.
- Chủ tịch Trương, có sự ủng hộ của anh làm hậu thuẫn, tôi còn sợ gì chứ? Nếu không có anh lên tiếng, chỉ sợ rất khó có được kết quả tốt như vậy.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh rõ ràng là khích lệ tôi. Tôi là người thích hợp như vậy, phù hợp chạy tới chạy lui, cũng phù hợp làm quân tiên phong, còn người bày mưu nghĩ kế ở phía sau chính là đại soái như anh.
Trương Thông rõ ràng cực kỳ vui vẻ vì sự tán thưởng của Vương Tử Quân, nhưng hắn có vui vẻ cũng nhận thấy rõ tình thế, vì vậy nói vài câu thì tâng bốc Vương Tử Quân lên tận trời cao.
Vương Tử Quân và Trương Thông khen ngợi lẫn nhau vài câu, sau đó Trương Thông nói:
- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay thật sự đáng vỗ tay một phen, nếu không chúc mừng thì rõ ràng là không được. Vừa rồi giám đốc Đinh gọi điện thoại đến, nói rằng đã làm vài món ngon ở một quán ăn sân vườn vùng ngoại ô, chúng ta cùng nhau đến nếm thử nhé?
Trương Thông nói đến thức ăn ngon thì trong mắt lóe lên hào quang, có thể thấy người này rất có chí hướng với rượu ngon thức ăn ngon.
Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm giữ khoảng cách với Trương Thông, tất nhiên hắn sẽ không muốn giao du với kẻ xấu như Đinh Xuyên Trụ. Hắn khoát tay áo dùng giọng khó xử nói:
- Chủ tịch Trương, anh giúp tôi cảm ơn ý tốt của giám đốc Đinh, hai ngày này tôi đã có sắp xếp rồi, các anh cứ chơi đùa vui vẻ, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ mời lại giám đốc Đinh.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Đinh đã vất vả đến một chuyến, mà người ta cũng là thương nhân đầu tư, anh cũng đừng lên làm nản lòng của người ta chứ?
Trương Thông thấy Vương Tử Quân từ chối quả quyết như vậy thì lập tức sốt sắng, hắn hiểu rất rõ lần này mở tiệc là vì Vương Tử Quân, nếu Vương Tử Quân không đến thì rất phiền.
- Chủ tịch Trương, tôi thật sự là không thể phân thân được. Lúc này khối chính quyền thành phố đã thông qua phương án của tôi, nhưng sau đó còn có cửa ải hội nghị thường ủy, tôi bây giờ còn chưa nắm chắc với hội nghị thường ủy, thế cho nên cũng phải tìm cách vận tác một chút.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay chặn lời Trương Thông, tỏ ý bảo đối phương không cần nói thêm.
Trương Thông nghe nói Vương Tử Quân còn phải liên hệ với các vị thường ủy, thế là biết mình nói gì cũng vô dụng. Dù hắn cảm thấy Đinh Xuyên Trụ mạnh hơn các vị thường ủy kia rất nhiều, thế nhưng trong mắt Vương Tử Quân thì Đinh Xuyên Trụ căn bản không đủ độ nặng bằng một vị phó chủ tịch thành phố. Lú này Trương Thông lại có thêm vài phần nhận thức về vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi này, người này không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải nắm chắc thắng lợi.
Tuy hội nghị văn phòng khối chính quyền đã thông qua, thế nhưng Trương Thông cũng biết nếu bí thư Tiết lên tiếng, như vậy kết quả của hội nghị khối chính quyền thành phố sẽ bị hội nghị thường ủy triệt tiêu. Trương Thông cảm thấy phương án của Vương Tử Quân có tám phần không được bí thư Tiết Diệu Tiến thông qua.
Lý Khang Lộ vì sao lại vênh váo như vậy? Không phải hắn là ái tướng tâm phúc của bí thư Tiết sao? Người này có thể bày mưu đặt kế cho bí thư Tiết ở nhiều sự kiện, từ đó có thể thấy thái độ của Lý Khang Lộ thật sự giống như chong chóng đo chiều gió.
- Vậy thì được, những ngày tới sẽ không quấy rầy chủ tịch Vương. Nhưng chủ tịch Vương, hai ngày sau ngài bận rộn xong, ngài nhất định phải cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi sẽ để anh nghỉ ngơi thư giản thoải mái.
Trương Thông vốn chuẩn bị nói lời chúc mừng, nhưng hắn chợt nghĩ lại, nếu Vương Tử Quân bị nắm bắt trên hội nghị thường ủy, như vậy mình nịnh hót hôm nay sẽ biến thành vỗ mông ngực xuống đùi ngựa. Vì thế lúc này hắn áp dụng phương án ổn thỏa, coi như không nói lời chúc mừng ngay.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Trương, điều này tôi đồng ý với anh, cho dù đến ngay đó chủ tịch Trương muốn trốn, tôi cũng nhất định phải theo sát, sẽ bắt anh mời khách.
Hai câu nói vui đùa của Vương Tử Quân thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại. Trương Thông cười lớn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Trương Thông, Vương Tử Quân cầm điếu thuốc lên hít một hơi thật sâu. Người khác có thể nhìn rõ vấn đề, tất nhiên hắn cũng nhìn rõ ràng. Lần này cánh cửa hội nghị thường ủy là không dễ dàng bước qua, nhưng dù không dễ bước qua thì hắn cũng phải nỗ lực một lần.
So sánh với tình huống Nhâm Xương Bình khống chế hội nghị khối chính quyền thành phố Đông Bộ, bí thư Tiết Diệu Tiến càng có lực khống chế hội nghị thường ủy mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Điều này hầu như đã thể hiện rõ ở tình huống năm xưa chủ tịch Đổng Quốc Khánh bị đẩy đi, trước nay hầu như tất cả quyết định của Tiết Diệu Tiến đều được thông qua mà chưa từng có âm thanh phản đối nào.
Tiết Diệu Tiến chính là người mở miệng yêu cầu cải tạo khu dân cư Bằng Hộ nhưng lại không nói sẽ nên làm thế nào. Khốn nổi đôi khi không nói lời nào lại là một cách biểu hiện thái độ, dưới tình huống bí thư Tiết không biểu hiện rõ thái độ, rất nhiều thủ hạ đi theo sau lưng sẽ phải căng óc phán đoán thái độ thật sự của lãnh đạo.
Lý Khang Lộ là một người có khả năng và cực kỳ đắc lực với bí thư Tiết Diệu Tiến, tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Có một số việc có thể thương lượng nhưng cũng có những thứ không thể lùi bước, không nhường dù chỉ là nửa bước. Vương Tử Quân nhìn bản vẽ thiết kế trung tâm thương mại mà thầm nói lời động viên chính mình.
Trong thành phố Đông Bộ bao gồm cả Vương Tử Quân thì có tổng cộng mười hai vị thường ủy thị ủy. Nó là một con số chẵn nhưng lại chưa từng xuất hiện tình huống cân bằng, nguyên nhân của nó chính là lực khống chế hùng mạnh của bí thư Tiết.
Vương Tử Quân muốn được thông qua phải có ít nhất sáu vị thường ủy thị ủy giúp đỡ, ngoài chính mình thì còn cần năm người trợ giúp, hắn phải tìm ở đâu ra đây?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nhìn vào danh sách phân công của các vị thường ủy thị ủy, hắn nhìn danh sách các vị thường ủy, bắt đầu so sánh cái tên với ấn tượng của chính mình về bọn họ.
- Tiết Diệu Tiến!
Vương Tử Quân nhìn cái tên của bí thư thị ủy, hắn trầm ngâm một lát, sau đó khoanh tròn nó lại. Ngay sau đó ánh mắt của hắn rơi lên cái tên của chủ tịch Nhâm Xương Bình.
...
Trong một căn biệt thự khu dân cư xa hoa ở đường Tây Giao thành phố Đông Bộ, nơi đây đang tiến hành một bữa tiệc thịt nướng. Tuy quy mô của bữa tiệc là rất nhỏ, thế nhưng nếu nói về phương diện xa hoa thì không khỏi làm cho nhiều người hâm mộ không thôi.
Nhâm Xương Bình thoải mái ngồi trên chiếc ghế sa lông trong biệt thự, hắn khẽ đung đưa ly rượu trong tay. Ánh mắt của hắn nhìn giống như không mấy quan tâm, thực chất lại đang nhìn Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm đang nói chuyện thân mật với nhau cách đó không xa.
Xem ra rượu không phải là thứ gì tốt, khi uống vào càng nhiều thì cơ thể và gương mặt liên tục bị thiêu đốt, con người lại giống như biến thành gia súc, tất cả tâm sinh lý bùng phát rất tự nhiên. Con bà nó, dù là một người ổn định cỡ nào thì uống nhiều rượu vào cũng sẽ biến thành một người khác, cũng không biết nhận được sự cổ vũ từ lực lượng siêu nhiên nào, hai mắt rất linh hoạt, tứ chi ngã ngớn. Lúc này con người ta tập trung tinh thần liếc mắt đưa tình, thậm chí hận không thể biến thành một con chó để không còn biết xấu hổ là gì, có thể vểnh chân đái thẳng ra đường.
Tiết Nhất Phàm kia đúng là không biết tự ái, thử nhìn mà xem, nếu nói về bộ dáng thì có bộ dáng, nếu nói có đầu óc thì có đầu óc, chỉ cần liếc mắt qua sẽ biết đó là một khối đất phì nhiêu chờ cày cấy, đàn ông kéo đến sẽ phải xua như xua vịt. Nhưng sự việc sao lại không phát triển như lẽ thường, vì sao lại ở cùng một chỗ với Lý Khang Lộ thế kia?
Nếu nói theo hướng khách quan thì Tiết Nhất Phàm là thiên kim của bí thư Tiết, nàng tuyệt đối có tư chất để khoe khoang. Hơn nữa nàng còn là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng mạnh mẽ, sao lại cứ theo sát bên cạnh Lý Khang Lộ? Vì thế có thể thấy trai gái trên thế gian này một khi đã động chân tình thì sẽ giống như đặt lên đầu mình một cái vòng kim cô thần không biết quỷ không hay.
Nhâm Xương Bình khẽ lộ ra nụ cười lạnh, bộ dạng của hắn lúc này thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng sợ. Nhưng biểu hiện này của hắn không giữ lại trong thời gian quá dài, chỉ sau nháy mắt hắn lại quay về một vị chủ tịch thành phố với nụ cười hòa ái.
- Chủ tịch Nhâm, trời lạnh ăn thịt nướng uống chút rượu mạnh là rất tốt. Mời ngài qua đây nếm thử món thịt hươu nướng, hương vị rất tốt, hơn nữa còn có tác dụng đẩy mạnh lưu thông máu.
Đỗ Gia Hào cầm một chiếc dĩa nhỏ trong tay, hắn cười tủm tỉm đi đến bên cạnh chủ tịch Nhâm Xương Bình, sau đó đặt dĩa thịt vào trong tay chủ tịch Nhâm rồi cười ha hả nói.
Nhâm Xương Bình đặt ly rượu trong tay xuống, hắn khẽ dịch chuyển người rồi nói:
- Giám đốc Đỗ, anh thật sự quá khách khí, những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không cần anh phải xử lý, nếu cứ như thế này cũng không hợp quy củ.
- Chủ tịch Nhâm, ngài cũng đừng nói như vậy, chúng tôi ở thành phố Đông Bộ có thể được phục vụ cho chủ tịch Nhâm, đây có thể nói là vinh hạnh vô cùng. Hôm nay ngài cho tôi một cơ hội thân cận, điều này cũng đủ cho tôi ngủ ngon mấy ngày mấy đêm, đến tối nằm mơ sợ rằng còn phải nở nụ cười.
Đỗ Gia Hào là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn nhanh chóng nói lời nịnh hót với chủ tịch Nhâm.
Nhâm Xương Bình là một vị chủ tịch thành phố, đã đi qua nhiều cung đường trong quan trường, cũng nghe đủ những lời nịnh hót của thủ hạ. Nhưng lúc này sau khi nghe thấy Đỗ Gia Hào tỏ thái độ thì trong lòng vẫn sinh ra cảm giác hưởng thụ, cũng không phải Đỗ Gia Hào nói xuôi tai, vì nó liên quan đến thân phận của người này.
- Giám đốc Đỗ, xem anh nói kìa! Hì hì, điều này làm cho tôi cảm thấy ngại.
Nhâm Xương Bình vươn tay lấy một miếng thịt hươu nướng bỏ vào miệng, tuy nói một lời khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện tương ứng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đỗ Gia Hào chờ Nhâm Xương Bình ăn xong thì cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, những năm nay tập đoàn Cảnh Lam chúng tôi thúc roi lên ngựa vẫn luôn biết đúng mực, luôn muốn cống hiến cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, nếu chủ tịch Nhâm có gì cần thì chỉ cần nói một tiếng là được.
- Nhất định, nhất định rồi.
Nhâm Xương Bình vừa cười vừa dùng khăn giấy xoa tay nói:
- Những năm này giám đốc Đỗ cũng đã nhọc lòng vì công tác kiến thiết cho thành phố Đông Bộ, điều này thật sự đáng biểu dương, chỉ cần có cơ hội thì tôi cũng sẽ không quên tập đoàn Cảnh Lam.
Nhâm Xương Bình nói như vậy chẳng qua chỉ là ứng phó cho qua mà thôi, cũng may Đỗ Gia Hào cũng không coi những lời của chủ tịch Nhâm là thật, mục đích của hắn không phải nằm ở phương diện này, cái hắn muốn chính là tiếp tục cùng Nhâm Xương Bình nói về đề tài này.
Vì thế Đỗ Gia Hào thấy Nhâm Xương Bình nói như vậy thì cũng cười lên tiếng:
- Chủ tịch Nhâm, thị ủy muốn cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, tôi thật lòng muốn giúp đỡ. Lúc này khu dân cư Bằng Hộ đã bắt buộc phải cải tạo lại, nơi này là trung tâm thành phố, phải là một hạt minh châu của thành phố chúng ta mới đúng, nhưng trước nay nó lại bôi đen vẻ mặt của thành phố. Tôi cảm thấy chúng ta nên xây dựng nơi đó một khách sạn năm sao, điều này rất có lợi cho thành phố Đông Bộ, vì nó sẽ là một kiến trúc hình tượng...
Nhâm Xương Bình cười cười mà không mở miệng, trước khi tham gia bữa tiệc này thì hắn đã nghĩ đến phương diện này. Đỗ Gia Hào sẽ tuyệt đối nhắc đến chuyện này, thế cho nên hắn cũng nghĩ kỹ đối sách với Đỗ Gia Hào.
- Giám đốc Đỗ nói rất đúng, nếu như xây dựng một khách sạn năm sao thì thật sự là có nhiều lợi ích, vừa đẩy mạnh phát triển kinh tế vừa là công trình hình tượng của thành phố Đông Bộ
- Chủ tịch Nhâm có vài người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết suy nghĩ miên man, anh là chủ tịch thành phố cũng không nên để cho bọn họ làm loạn được.
Lý Khang Lộ mặc một thân tây trang, cũng không biết hắn đi đến sau lưng hai người Nhâm Xương Bình và Đỗ Gia Hào từ khi nào, bây giờ chợt dùng giọng chờ mong nói với Nhâm Xương Bình.
Tất nhiên Nhâm Xương Bình hiểu ý của Lý Khang Lộ, hắn cười cười nói:
- Khang Lộ, tôi cũng giúp đỡ phương án xây khách sạn năm sao, thế nhưng anh cũng thấy rõ tình huống hôm nay rồi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Chủ tịch Nhâm, tôi hiểu điều khó xử của anh, tôi cũng không ngờ Vương Tử Quân có thể có lực lượng mạnh như vậy ở trong khối chính quyền thành phố. Nhưng sự việc này còn chưa đến lúc cuối cùng, vì bí thư Tiết và hội nghị thường ủy còn chưa thông qua.
Lý Khang Lộ nâng ly rượu lên nói bằng giọng tiêu sái.
Nhâm Xương Bình nhìn vẻ mặt kiêu ngạo bừa bãi không coi ai ra gì của Lý Khang Lộ, hắn chợt có chút bực mình. Thầm nghĩ, con bà nó an không phải là thường ủy thị ủy, nhưng nói đến hội nghị thường ủy giống như cuộc họp nội bộ nhà anh, đúng là quá tự mãn, coi mình là đại nhân vật sao?
Đối mặt với một quan viên chính quyền, dù anh có là người tám mặt lung linh thế nào thì cũng phải hót như khướu. Chỉ cần anh cố gắng nịnh hót, đối phương là một người nghe, ít nhiều gì trong lòng cũng sinh ra cảm giác thoải mái. Nhâm Xương Bình tuy là chủ tịch thành phố thế nhưng điều này cũng không ngoại lệ, khi thấy Đỗ Gia Hào liên tục nói lời nịnh hót thì cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thật ra thì một lãnh đạo đứng đầu ban ngành chỉ cần lắc đầu, vỗ tay hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến cũng có người cố gắng chạy đi xử lý.
Thử nghĩ mà xem, nếu không phải ông đây tọa trấn chỉ huy thì các hạng mục trong thành phố có hoàn thành được không?
Dù trong lòng cực kỳ hèn mọn nhưng ngoài miệng thì Nhâm Xương Bình lại cười phụ họa nói:
- Đúng vậy, những năm nay thành phố Đông Bộ phát triển và chuyển biến theo từng ngày, lấy được những thành tích rất rõ ràng. Nhưng quan trọng nhất chính là sự cầm lái tài tình của bí thư Tiết, khối chính quyền chúng tôi chỉ cho ra ý kiến sơ bộ mà thôi, áp dụng cụ thể thế nào thì phải do bí thư Tiết quyết định.
- Chủ tịch Nhâm, ngài nói rất hay, chúng ta cùng cạn chén. Mong sao phó chủ tịch thường vụ nhận được bài học tiếp theo sẽ trở nên trưởng thành hơn.
Lý Khang Lộ nâng ly rượu trong tay lên rồi cười lớn nói.
Nhóm người Tiết Nhất Phàm, Đỗ Gia Hào cũng nâng ly rượu lên, cả đám tỏ ra cực kỳ tự đắc. Đối với bọn họ, nếu phương án của Vương Tử Quân không được bí thư Tiết lên tiếng giúp đỡ, như vậy chỉ có thể rơi vào tình cảnh đầu rơi máu chảy mà thôi.
Nhâm Xương Bình tươi cười nâng ly rượu, hắn đã bàn luận qua với Tiết Diệu Tiến, thế cho nên biết rõ tính toán của bí thư Tiết. Tất nhiên lúc này hắn cũng biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
Lý Khang Lộ là loại người ăn cơm chùa, dù nhìn qua có chút chán ghét, nhưng dạy cho Vương Tử Quân kia một bài học cũng làm cho lòng người sinh ra cảm giác vui sướng. Đừng quên hai người Lý Khang Lộ và Vương Tử Quân càng níu kéo nhau thì Nhâm Xương Bình mới là người có lợi nhất.
- Cốp!
Vài chiếc ly khẽ đụng vào nhau giống như lóe sáng dưới ánh đèn.