Tề Trình Hào là chánh án của phiên tòa lần này, hắn khẽ chau mày, tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn tiếp nhận vị trí này, thế nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác đè nén.
Vụ án lần này không dễ xét xử chút nào, nếu không những vị chánh án có vị trí và tư cách cao vời xếp trước Tề Trình Hào sẽ chẳng cáo bệnh xin nghỉ, tất nhiên sẽ chẳng có khả năng rơi lên người hắn như lúc này. Khi biết được tin tức mình sẽ là thẩm phán xử lý vụ án lần này, Tề Trình Hào cũng muốn xin nghỉ, thế nhưng đáng tiếc là viện trưởng viện kiểm sát Cát Tử Quang lại không cho phép hắn nghỉ bệnh.
- Tiểu Tề, trừ khi trong nhà cậu có chuyện buồn, như vậy tôi có thể cho cậu được nghỉ, nếu như không có bất cứ thứ gì khác, vậy thì cậu phải tiếp nhận phần công tác này.
Cát Tử Quang nói một lời cứng nhắc như vậy coi như ép Tề Trình Hào vào khuôn khổ, chỉ cần Tề Trình Hào hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này nếu có cơ hội được đề bạt thì sẽ được lãnh đạo ưu tiên hơn.
Tề Trình Hào thật sự không còn cách nào khác, thế cho nên mới tiếp nhận củ khoai lang nóng vào trong tay. Ngay sau đó hắn chợt cảm nhận được một áp lực vô hình ép về phía mình. Trước đó hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị với với những áp lực sẽ đến, nhưng không biết vì sao hai bên va chạm trong sự việc này lại không tìm đến hắn, càng không có bất kỳ ai cho ra lời mời nào với hắn ở sự việc này, giống như vụ án không được bất kỳ ai quan tâm.
Trước khi bão tố kéo đến thì không gian luôn cực kỳ yên ắng, Tề Trình Hào rất thừa nhận câu nói này, vì vậy khi tuyên bố mở phiên tòa thì giọng điệu của hắn có vài phần run rẩy. Nhưng bắn tên không thể thu lại, sự việc đến nước này thì hắn căn bản không còn đường lui.
Công tố viên của viện kiểm sát đang đọc đơn khởi tố, ánh mắt Tề Trình Hào lại lướt qua vị trí dành cho bị cáo, sau đó rơi lên vị trí những người đến dự thính phiên tòa. Lúc này cũng không có bao nhiêu người đến dự thính, nếu so sánh với với tình huống vụ án này xôn xao dư luận, số người đến dự thính thật sự là ít đến mức đáng thương. Vài người thưa thớt đang lẳng lặng nghe công tố viên đọc đơn khởi tố, bầu không khí có chút trầm lắng.
Trịnh Khiếu Nam ngồi ở vị trí đầu tiên, hắn ngẩng đầu được cạo trọc lên nhìn, ánh mắt tràn đầy điệu bộ không cần quan tâm.
Tề Trình Hào đưa mắt nhìn qua Trịnh Khiếu Nam, ánh mắt không khỏi chuyển lên người Trịnh Khiếu Đống đang ngồi cách đó không xa. Tuy hắn không có tiếp xúc gì với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng hắn vẫn phát hiện ra nhân vật phong vân thường xuất hiện trên báo chí và truyền hình thành phố La Nam. Hắn là nhân viên viện kiểm sát, hắn càng biết được vài thông tin mà người ngoài không biết. Hắn biết rõ lần này có một đám người va chạm trong thành phố La Nam, người đàn ông bên dưới kia chính là một trong những nhân vật chính. Người này là nhân vật chủ yếu của vụ xét xử hôm nay, tất nhiên lúc này trong phòng họp của viện kiểm sát còn có viện trưởng và bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân đang kiểm tra chỉ đạo công tác xét xử.
Tề Trình Hào hiểu rất rõ về đơn khởi tố, dựa theo ánh mắt của một người chuyên nghiệp như hắn thì Trịnh Khiếu Nam cực kỳ bất lợi trong phiên xét xử này. Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều đã quá rõ ràng, Trịnh Khiếu Nam muốn thoát thân là điều không thể. Nhưng nụ cười trên mặt Trịnh Khiếu Nam vào lúc này lại làm cho người ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Ngay sau đó từng trình tự được tiến hành, khi luật sư hai bên tiến hành tranh luận thì người làm chứng cũng được đưa ra đối chất. Nhân chứng đầu tiên là một ông lão hơn sáu mươi tuổi ở xã Tôn Gia Câu, có lẽ đây là lần đầu tiên người này đến tòa án, thế cho nên đi lên mà cơ thể có chút run rẩy.
- Nhiếp Thuận Triêu, chiều ngày mùng chín tháng tám anh đang làm gì?
Nhân viên công tố của viện kiểm sát dùng giọng dịu dàng hỏi người thôn dân kia.
Ông lão tên là Nhiếp Thuận Triêu chính là một người cùng thôn với Nhiếp Vinh Quân, lão có chút chần chờ, sau đó lớn tiếng nói:
- Tôi...Tôi đang bó cỏ cho trâu.
Vài tiếng cười trầm thấp vang lên trong đám người, thế nhưng ngay sau đó đám người kia đã nhanh chóng im lặng.
- Vào ngày chín tháng tám anh đến nhà Nhiếp Phụ Hòa vào lúc nào? Lại thấy được những gì?
Vẻ mặt công tố viên vẫn rất nghiêm túc, vẫn mở miệng hỏi vấn đề của mình.
Nhiếp Thuận Triêu có chút căng thẳng vì tiếng cười chung quanh, bàn tay của lão chà xát trên quần áo của mình, lúc này mới trầm giọng nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Nhà tôi ở đối diện nhà anh Phụ Hòa, khi tôi đang bó cỏ thì anh Phụ Hòa đang hút thuốc trước cửa, hai người chúng tôi nói chuyện với nhau.
- Các anh nói những gì?
Luật sư biện hộ cho Trịnh Khiếu Nam chợt mở miệng chen lời.
Nhiếp Thuận Triêu có chút sững sốt, sau đó lão đưa mắt nhìn thoáng qua đối phương. Tề Trình Hào thấy Nhiếp Thuận Triêu không biết phải làm sao, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Mời người làm chứng trả lời vấn đề của luật sư.
- Tôi và...Và anh Phụ Hòa nói về chuyện của con trai lớn trong nhà anh ấy, khi đó tôi nói anh Phụ Hòa nên nén đau thương, tuy cậu cả đã mất nhưng tôi mong anh ấy nên vì những người còn sống mà chăm lo sức khỏe, không thể làm tổn hại chính mình.
- Anh thấy rõ nhóm người Trịnh Khiếu Nam đến nhà Nhiếp Phụ Hòa sao?
Công tố viên thấy Nhiếp Thuận Triêu còn định nói tiếp thì trầm giọng hỏi.
Nhiếp Thuận Triêu gật đầu nói:
- Tôi thấy rõ ràng, không những một mình tôi nhìn thấy, lúc đó còn có vài người ngồi bên đường, bọn họ đều thấy được.
- Vậy anh nói xem lúc đó có chuyện gì xảy ra?
Công tố viên nhìn thoáng qua Nhiếp Thuận Triêu, sau đó tỏ ý cho Nhiếp Thuận Triêu nói tiếp.
- Khi đó chúng tôi đang an ủi anh Phụ Hòa, đúng lúc có hai chiếc xe chạy vào thôn, dẫn đầu là người này. Hắn vừa xuống xe thì hùng hổ hỏi nhà anh Phụ Hòa ở chỗ nào, khi anh Phụ Hòa còn chưa kịp lên tiếng, tiểu tử kia đòi anh Phụ Hòa đưa con dâu cả ra nói chuyện.
- Chúng tôi thấy thái độ của tên này quá ngông cuồng nên đến vây quanh. Tiểu tử kia thấy chúng tôi đến vây quanh thì càng tỏ ra ngông cuồng, khi anh Phụ Hòa nói không biết con đâu cả nhà mình ở đâu, hắn nói con trai cả Nhiếp gia nợ bọn họ một triệu, bọn họ không tìm được vợ Nhiếp Vinh Quân, thế cho nên bắt anh Phụ Hòa trả tiền.