Vương Tử Quân nhìn con thỏ nhỏ đang chạy giữa đất trời yên tĩnh lạnh giá, thế là cũng không khỏi bật cười. Hắn nhìn bộ dạng reo hò hưng phấn của Tiểu Bảo Nhi, thế là cảm thấy có chút ê ẩm. Biết đâu con mình được sông trong điều kiện nhung lụa ngọc ngà thì lại không có được niềm vui khi thấy được cuộc sống muôn màu muôn vẻ chung quanh? Năm xưa mình ở nông thôn căn bản là thấy rất nhiều thỏ, thế nhưng bây giờ Tiểu Bảo Nhi thấy một con thỏ lại tỏ ra vui vẻ như vậy.
- Đó là con thỏ. Vương Tử Quân vỗ vỗ lên đầu Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng trìu mến nói.
Tiểu Bảo Nhi nhảy nhảy ở vùng đất trống bên cạnh, sau đó dùng giọng bất mãn nói với Vương Tử Quân: - Bố, bố cũng quá xem thường con rồi, chẳng lẽ con không nhận ra đó là con thỏ sao? Chỉ là vì sao con thỏ kia lại chạy nhảy khắp nơi, trời lạnh thế này sao nó không chịu ở nhà?
- Nhà con thỏ kia ở gần đây, bây giờ nó đi ra ngoài tìm thức ăn. Vương Tử Quân ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi cười hì hì nói.
Tuy những ngày gần đây Vương Tử Quân rất chú trọng phương diện rèn luyện sức khỏe, thế nhưng khi mà Tiểu Bảo Nhi liên tục phát triển và lớn lên, bây giờ hắn chợt cảm thấy ôm con căn bản là mất khá nhiều sức lực.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn muốn trêu chọc con trai của mình, hắn nâng Tiểu Bảo Nhi lên, làm cho Tiểu Bảo Nhi sợ đến mức lớn tiếng cầu xin tha thứ. Hà Kiếm Thành đứng bên cạnh nhìn hai cha con Vương Tử Quân vui đùa với nhau, sau đó lên tiếng đề nghị: - Thủ trưởng, nếu không tôi đi bắt con thỏ về nhé? Sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Hà Kiếm Thành chính là thư ký phụ trách an toàn của Vương Tử Quân, chịu trách nhiệm ngoài giờ công tác của Vương Tử Quân. Hà Kiếm Thành này được Mạc Tiểu Bắc đề cử cho Vương Tử Quân, luôn ở bên cạnh Vương Tử Quân, căn bản là rất chú tâm công tác.
Hà Kiếm Thành là một cán bộ chuyển nghề từ bộ đội đặc chủng, nhìn qua có vẻ trầm mặc ít nói, thế nhưng lại là người cực kỳ lanh trí. Mặc dù Vương Tử Quân rất ít khi nào gióng trống khua chiêng đưa hắn ra ngoài, thế nhưng chỉ cần biết Vương Tử Quân đi ra ngoài thì hắn sẽ kịp thời đi theo.
Lần này Vương Tử Quân đưa Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc đi chơi nhân dịp cuối tuần, mục đích rất đơn giản, chính là đến địa phương cách thành phố Rừng Mật năm mươi kilomet để tìm món ngon. Hà Kiếm Thành khi đó cùng chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, sau khi nghe được tin tức thì cùng đi theo.
Mặc dù Vương Tử Quân cũng không muốn quầy rầy Hà Kiếm Thành vào lúc cuối tuần, thế nhưng Hà Kiến Chương cố chấp nói đây là phạm vi chức trách của mình, cuối cùng Vương Tử Quân đành phải cho người này đi theo. Hà Kiếm Thành ở bên cạnh Vương Tử Quân cũng không phải là ít hơn Triệu Hiểu Bạch, vì vậy mà cực kỳ quen thuộc Tiểu Bảo Nhi, hắn thật lòng rất yêu mến cậu bé tinh quái này.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kích động của Hà Kiếm Thành, hắn biết rõ Hà Kiếm Thành nói như vậy có lẽ cũng không phải là việc gì khó. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Hà Kiếm Thành động thủ, thế nhưng người được Mạc Tiểu Bắc long trọng đề cử thì công phu sẽ không kém.
- Thôi bỏ đi, con thỏ kia đi kiếm ăn vào mùa đông cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng đừng làm phiền nó. Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Kiếm Thành rồi nói tiếp: - Chúng ta cũng chỉ còn cách huyện thành ba bốn kilomet nữa mà thôi, đi đến đó tìm món gì lấp đầy bụng là được.
]- Bố nói đúng, chúng ta đi ăn món gà, bây giờ đã quá phong trần mệt mỏi rồi. Tiểu Bảo Nhi sau khi lên tiểu học thì đọc được nhiều sách, cũng không quên thể hiện tài hoa của mình, liên tiếp sử dụng thành ngữ. Tuy còn vài từ mà nó còn chưa thể biết, thế nhưng lại căn bản là khoe khoang không biết mệt.
Ba tháng trước Tiểu Bảo Nhi không biết nghe ai đến các món ngon ở một huyện ngoại thành, nói với Mạc Tiểu Bắc đều bảo con đang thèm chảy nước miếng, điều này không khỏi làm cho Mạc Tiểu Bắc rất hỗ thẹn.
Vương Tử Quân căn bản rất quan tâm đến biểu hiện của con trai, hắn hỏi nguyên nhân, sau đó mới biết một bạn học của Tiểu Bảo Nhi đến từ xã Khởi Tầm, đám trẻ trong xã mỗi lần thảo luận về món gì ăn ngon đều nói phải đến xã Khởi Tầm.
Tiểu Bảo Nhi là cậu bé thông minh lanh lợi được mọi người cực kỳ yêu mến, thế nhưng nó cũng có một tật nhỏ, đó chính là chỉ cần được ăn món ngon thì căn bản là không từ chối bất kỳ ai. Thế nên mỗi lúc trời tối Mạc Tiểu Bắc đều phải mang nó đi lượn qua lại khắp nhà.
Vương Tử Quân sao có thể không đáp ứng nguyện vọng này của con trai? Hắn dứt khoát đồng ý nếu có rãnh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Bảo Nhi. Nhưng hắn căn bản là quá bận rộn, thế nên mãi đến bây giờ cả nhà mới đi đến xã Khởi Tầm.
Mạc Tiểu Bắc đứng bên đường nhìn hai cha con đang vui vẻ dưới cánh đồng đã khô, Vương Tử Quân lúc này không còn bộ dạng gì của một chủ tịch tỉnh, thế là nàng không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào. Nhiều khi nàng muốn dỡ trọng trách trên người Vương Tử Quân xuống, cùng nàng và con ở nhà, thế nhưng ý nghĩ như vậy là không thực tế.
- Thỏ ơi, tôi đi đây, lần sau đến đây sẽ mang cho cậu ít thức ăn. Tiểu Bảo Nhi hô một tiếng về phía con thỏ kia chạy đi, sau đó mới lưu luyến leo lên xe.
Khi Tiểu Bảo Nhi xoay người thì có tiếng chó sủa truyền đến cách đó không xa. Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy một đám người đang chạy đến, phía trước đám người chính là một con thỏ đang chạy thục mạng, sau lưng con thỏ là một con chó săn lớn rất hung mãnh.
- Ôi, thỏ, chạy mau đi, nếu không thì mất mạng. Tiểu Bảo Nhi nhìn con thỏ bị chó đuổi thì gấp gáp đến mức muốn khóc, hai cánh tay vung vẫy, cố gắng cổ vũ cho con thỏ phía bên kia. Thế nhưng con chó săn lớn đã há miệng trực tiếp cắn con thỏ đang chạy như điên phía trước.
Đám người đi theo phía sau lúc này đã đuổi đến nơi, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi chạy đến bên cạnh con chó săn cầm con thỏ trắng có vài vết máu đang hấp hối rồi cười nói với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sau lưng: - Anh Lý, con thỏ này rất mập, nếu nấu lên nhất định sẽ có một nồi súp đẹp tuyệt, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Anh Lý nhìn con thỏ rồi cười hì hì nói: - Một con là quá ít, chúng ta tìm bắt vài ba con nữa, tôi còn một rương Kiếm Nam Xuân, sau đó chúng ta uống vài ly cho vui.
Anh Lý vừa nói xong thì người đi theo sau giống như ăn được thuốc kích thích, không biết là ai hét lên: - Rượu ngon, tôi muốn uống một ly, có thịt thỏ ngon lại muốn uống ly thứ hai.
- Bố, con thỏ kia rất đáng thương, bố cứu nó đi. Tiểu Bảo Nhi nhìn con thỏ bị người ta cầm trong tay, nó không khỏi lay lay cánh tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía con thỏ bên kia, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiến lên nói: - Chào các anh, con tôi thích con thỏ kia, các anh xem như thế này được không? Tôi sẽ bỏ tiền ra mua con thỏ kia cho cháu chơi có được không?