Đúng chính mình chỉ là tôm tép nhãi nhép, Nhâm Xương Bình chợt hiểu rõ, chính mình đang diễn một vở hài kịch đáng chán.
Nhà máy rượu Hồng La Xuân đến quá mức trùng hợp, Nhâm Xương Bình cảm thấy sự trùng hợp như vậy rõ ràng là mưu kế đã được sắp đặt sẵn, xem ra hắn đã biến thành vai hề dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của đối phương.
Cảm giác tức giận trong lòng Nhâm Xương Bình giống như núi lửa bộc phát, đang liên tục bùng lên mạnh mẽ. Nhưng khi đối mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn lại không thể không áp chế chính mình.
Lúc này tuy Nhâm Xương Bình đã bại, hơn nữa thất bại thảm hại, nhưng là một chủ tịch thành phố, đặc biệt là bây giờ đứng trước mặt bao người thì hắn vẫn phải bảo trì phong độ. Nếu không thì hắn cũng không còn đường sống để quay về.
- Chủ tịch Nhâm, chuyện này là tôi có chút sơ sót, kính xin ngài tha thứ.
Vương Tử Quân đi đến trước mặt Nhâm Xương Bình rồi dùng giọng trịnh trọng nói.
"Hừ, bây giờ còn giỏi giả vờ!"
Nhâm Xương Bình nhìn biểu hiện khiêm tốn của Vương Tử Quân, lửa giận trong lòng bừng bừng nổi lên. Nhưng lúc này hắn dù tức giận cũng không tiện phát tác, hắn chỉ có thể nuốt trôi cơn tức xuống bụng mà thôi.
- Chủ tịch Tử Quân, lời này của anh cũng không hay, cũng đều là vì phát triển kinh tế thành phố Đông Bộ, có gì mà tha thứ hay không? Tôi đã nói với anh rồi, lần này tôi không những không phê bình anh, thậm chí còn muốn hướng về phía trưởng phòng Hứa và bí thư Tiết thỉnh công cho anh, anh kéo một công ty với nhãn hiệu nổi tiếng cả nước đến thành phố Đông Bộ, thật sự là chiến công vĩ đại.
Gương mặt Nhâm Xương Bình lại khôi phục nụ cười, hắn khẽ vỗ vai Vương Tử Quân, thật sự giống như mừng đến mức phát điên.
Vương Tử Quân dùng giọng tràn đầy khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Nhâm, nhà máy rượu Hồng La Xuân sở dĩ đến đầu tư cũng là vì bọn họ coi trọng hoàn cảnh của thành phố Đông Bộ chúng ta, nếu không phải bí thư Tiết và ngài cùng gieo hạt giống ở thành phố Đông Bộ, vì sao lại có thể kéo đến hai con phượng hoàng là nhà máy rượu Tân Nguyên và nhà máy rượu Hồng La Xuân.
Sau khi Vương Tử Quân đi ra thì Cát Trường Binh cảm thấy tức ngực khó chịu, sau khi Vương Tử Quân cố ý vạch trần mình bị người ta lạnh nhạt hai ngày sau đó mới đến nhà máy rượu Hồng La Xuân, nó giống như hai cái tát giáng lên mặt hắn.
Vô tình Cát Trường Binh chợt sinh ra cảm giác mình không còn mặt mũi ở lại chỗ này, vừa rồi hắn cao giọng nói lời đả kích Vương Tử Quân, lúc này nghĩ lại thì thấy nó giống như một đòn bắn ngược, tất cả ào ào đánh lên người mình.
Bây giờ nhà máy rượu Tân Nguyên chẳng qua chỉ là một nhãn hiệu rượu có chút danh tiếng trong tỉnh Sơn Nam, nhà máy rượu Hồng La Xuân của người ta lại đã là một nhãn hiệu nổi tiếng cả nước, anh kém xa người ta, anh có cái quái gì mà vênh váo? Vừa rồi anh còn trêu chọc chủ tịch Vương vì chướng mắt với nhà máy rượu Tân Nguyên nên mới bỏ đi tìm người khác, rất không may là những lời bày vẽ của anh lại đúng, người ta thật sự chướng mắt với anh nên đi tìm đối tượng hợp tác khác, cũng không muốn tiếp tục ở lại để anh làm gì thì làm.
Lúc này vẻ mặt Cát Trường Binh chợt đỏ chợt trắng, bây giờ xem ra đã quá mất thể diện rồi. Không phải chỉ là hắn, dù là nhâm xương bình cũng không tốt hơn chút nào, dù hắn thật sự rất không cam lòng nhưng sự việc đã đến nước này, dù thế nào cũng thật sự là vô kế khả thi, đã đến đây cũng chỉ có thể gắng gượng mà thôi.
Nghịch chuyển quá mức đột nhiên cũng làm cho vẻ mặt đám người Hứa Tiền Giang biến đổi liên tục, góc độ suy xét của bọn họ lại khác với nhóm Cát Trường Binh. Vì Cát Trường Binh xuất phát từ góc độ xí nghiệp, bọn họ xuất phát từ góc độ chính trị.
Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, mục đích lão đến đây lần này chính là muốn đánh vào dáng vẻ bệ vệ của Vương Tử Quân, để cho đối phương thành thật ngồi trên vị trí hiện tại trong thời gian vài năm. Lão cảm thấy những biểu hiễn của Nhâm Xương Bình dù có hơi quá, nhưng lão hiểu dùng nó để đả kích Vương Tử Quân thì không có gì là không được.
Nhưng dù Hứa Tiền Giang nghĩ thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại có thể đánh trả sắc bén như vậy, không những lật ngược thế công của Nhâm Xương Bình, còn cho Nhâm Xương Bình một cái tát thật mạnh.
Một cái tát của Vương Tử Quân rất vang dội, đến mức ngay cả Hứa Tiền Giang cũng nghe được âm thanh. Lão nhìn bộ dạng trầm ổn của Vương Tử Quân ở bên cạnh Nhâm Xương Bình, lão chợt cảm thấy vị chủ tịch Nhâm vừa rồi rất hăng hái đã biến thành chất phụ trợ cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không đơn giản, ngay cả sự việc thế này cũng có thể lật ngược thế cờ một cách tuyệt vời như vậy, có thể nói là trí tuệ chính trị không kém.
Nếu so sánh với Hứa Tiền Giang thì nụ cười trên mặt Tiết Diệu Tiến căn bản là không thể che giấu, bây giờ hắn hầu như là cùng chung mối thù với Vương Tử Quân. Khoảng thời gian qua Nhâm Xương Bình hầu như biến thành một con chim khổng tước, không ngừng biểu hiện vẻ sinh đẹp năng động, nghi thức ký kết lần này cũng chính là một vở kịch cực kỳ hoa lệ mà Nhâm Xương Bình muốn bày ra cho mọi người xem. Không ngờ Vương Tử Quân đã đợi sẵn, không những Nhâm Xương Bình phí công vô ích, hơn nữa còn rất mất mặt, đây chính là sự việc làm cho bí thư Tiết cảm thấy rất thoải mái.
- Trưởng phòng Hứa, tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ chúng tôi cần phải tiếp tục đề cao công tác kêu gọi đầu tư, tuy chúng tôi đã lấy được không ít thành tích ở phương diện này, thế nhưng trước mắt cũng không dám kể công kiêu ngạo, cũng không thể nào ngủ ngon trên sổ ghi chép thành tích được.
Tiết Diệu Tiến hăng hái chỉ xuống dưới rồi cười nói:
- Lúc này tôi xin nói lời cảm tạ trưởng phòng Hứa vì đã phái một vị đại tướng như chủ tịch Vương đến với thành phố chúng tôi, nếu không có chủ tịch Vương thì nhà máy rượu Hồng La Xuân cũng sẽ không bao giờ đến đây nói chuyện hợp tác. Trước đó còn không biết thế nào, nhưng nghe những lời vừa rồi của chủ tịch Vương thì tôi thật sự sinh ra cảm giác giống như không theo kịp. Sau này thiên hạ là của thanh niên, những lão đồng chí như chúng ta nếu không học tập, chỉ sợ cũng không thể nào đuổi kịp tiến độ của bọn họ.
Trong lời cảm thán của Tiết Diệu Tiến thật sự đề cao ca ngợi Vương Tử Quân. Hứa Tiền Giang cũng không nói gì, dù sao thì vị trí của lão cũng quyết định nhiều chuyện, hơn nữa mỗi hành vi của lão cũng sẽ làm cho người ta phải suy nghĩ miên man, thế nên cũng không thích hợp tỏ thái độ. Nhưng Đổng Quốc Khánh ở bên cạnh Tiết Diệu Tiến lại cực kỳ khó chịu, hắn đã không tiếc nhảy xổ ra, vận dụng quan hệ để giúp đỡ Nhâm Xương Bình bày ra hành động lần này, vì sao bây giờ một màn kịch hay lại biến thành vở hài thế này?
Nhà máy rượu Hồng La Xuân, Vương Tử Quân sao có thể liên lạc được với đám người kia? Nhâm Xương Bình nhìn nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân thì cảm thấy mình quá sơ suất, có một số việc mình thật sự quá coi thường vị phó chủ tịch trẻ tuổi này.
- Ha ha ha, Cẩm Hồ, chủ tịch Vương thật sự có thủ đoạn, cậu xem gương mặt chủ tịch Nhâm bây giờ khác nào cà muối? Tôi dám nói bây giờ thời đại nên thay đổi được rồi.
Lưu Nham Phú kéo Lý Cẩm Hồ rồi cười ha hả nói, hắn nói không hề cố kỵ vị phó chủ tịch Triệu Thúy Bình ngồi ở cách đó không xa.
Nhưng Lưu Nham Phú tuy không cố kỵ nhưng Triệu Thúy Bình lại căn bản không có thời gian quan tâm hắn nói gì, vì lúc này trong đầu nàng cũng đầy suy nghĩ, nàng đang nghĩ con đường sau này nên đi thế nào.
Nhà máy rượu Hồng La Xuân đến đàm phán hợp đồng chợt thay dổi cục diện, tất cả rối loạn. Chủ tịch Nhâm bây giờ đang ở trên đài nhưng Triệu Thúy Bình lại sinh ra cảm giá khác, nàng cũng không xem sự kiện nhà máy rượu Hồng La Xuân đến là một điều gì đó bất ngờ ngoài ý muốn. Nếu như thế gian thật sự có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, nàng cũng thật sự tình nguyện muốn nó xảy ra trên người mình.
Tất cả chắc chắn là sắp xếp của Vương Tử Quân.
Sau vài phút hỗn loạn, Tần Thọ Sinh dẫn đầu đám lãnh đạo nhà máy rượu Hồng La Xuân đi vào trong hội trường. Lúc này bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến và chủ tịch Nhâm Xương Bình dẫn theo một đám thường ủy thị ủy đi ra nhiệt liệt hoan nghênh đoàn lãnh đạo nhà máy rượu Hồng La Xuân.
Tần Thọ Sinh mặc một bộ tây trang màu đen, hắn nhanh chóng bắt tay với bí thư Tiết, đám phóng viên được chuẩn bị sẵn cũng nhanh chóng bấm máy ghi hình.
Nhâm Xương Bình dù đang cười nhưng lại có vẻ cực kỳ khổ sở. Dù sao thì đây cũng là vở kịch mà hắn bày ra, dù hắn có không vui đến mức thế nào cũng phải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, cũng không thể nào bày ra bộ dạng thờ ơ lãnh đạm cho được.
- Chào chủ tịch Nhâm!
Tần Thọ Sinh bắt tay với Tiết Diệu Tiến xong thì khách khí bắt chặt tay Nhâm Xương Bình.
- Hoan nghênh giám đốc Tần đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, tôi tin chắc hoàn cảnh đầu tư của thành phố Đông Bộ nhất định sẽ làm anh thỏa mãn.
Nhâm Xương Bình cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ để đáp lời Tần Thọ Sinh.
Lúc này trên mặt Tần Thọ Sinh là nụ cười vui tươi và cực kỳ nhiệt tình, hắn nhanh chóng đáp lời:
- Chủ tịch Nhâm nói rất hay, tôi cũng tin rằng nhà máy rượu Hồng La Xuân có thể liên tục phát triển dưới trong thành phố Đông Bộ dưới sự giúp đỡ cao độ của chủ tịch Nhâm.
Sau khi Nhâm Xương Bình bắt tay với Tần Thọ Sinh thì bắt đầu chuyển sang bắt tay những thành viên ban ngành khác của nhà máy rượu Hồng La Xuân, nhưng lúc hắn bắt tay với những người này thì dư quang khóe mắt vẫn ngó chừng Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh bắt tay với Phạm Bằng Phi thì Nhâm Xương Bình không quan tâm, Tần Thọ Sinh bắt tay với Bành Quang Binh thì cũng chẳng cần để ý, nhưng khi Tần Thọ Sinh và Vương Tử Quân bắt tay nhau, ánh mắt Nhâm Xương Bình chợt híp lại, bên trong ẩn giấu rất nhiều nội dung.
Trong ánh mắt quan sát của Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh bắt tay nhau với thời gian rất ngắn, Vương Tử Quân chỉ nói hai chữ hoan nghênh, còn Tần Thọ Sinh thì căn bản không nói gì.
Nhưng Nhâm Xương Bình có thể căn cứ vào nụ cười sáng lạn của hai người Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh để cảm nhận được nhiều thứ. Tuy hắn đã sớm có suy đoán, thế nhưng lúc này tất cả được chứng thực cũng làm cho trái tim của hắn treo lên cuống họng, lòng quặt thắt đau nhức.
- Chủ tịch Nhâm, ngài làm sao vậy?
Lúc này đang bắt tay với Nhâm Xương Bình chính là chủ nhiệm văn phòng công ty Hạ Kiến Nhân. Hạ Kiến Nhân là một chủ nhiệm văn phòng cực kỳ hợp cách, hắn có thiên phú đặc biệt đối với công tác tiếp thu ý đồ của lãnh đạo, khoảnh khắc khi bắt tay với chủ tịch Nhâm, hắn chợt phát hiện đối phương có chút gì đó không đúng.
- Chủ tịch Nhâm, ngài có gì không thoải mái sao?
Hạ Kiến Nhân nở nụ cười ân cần nói lời thăm hỏi Nhâm Xương Bình.
Lúc này Nhâm Xương Bình nào có thời gian để dây dưa với Hạ Kiến Nhân? Nhưng đối phương đã hỏi, hắn cũng không thể không tiếp lời, tuy đầu óc rối loạn nhưng vẫn thuận miệng đáp:
- Bệnh cũ ấy mà, có hơi đau răng.
Đau răng là một loại bệnh nhỏ thường gặp, Nhâm Xương Bình nói xong thì bỏ đi ngay. Nhưng Hạ Kiến Nhân lại giống như nghĩ đến phương diện nào đó, hắn đưa tay vào túi rồi dùng giọng quan tâm nói:
- Chủ tịch Nhâm, các cụ có câu đau răng không phải là bệnh nhưng lại đau đớn khó chịu, vì thế ngài cũng đưng nên không quá quan tâm. Nếu nói đến phương pháp trị đâu răng thì phải dùng cây tần bì gai, phải dùng thật tinh khiết và tự nhiên, không gia công gì cả, tất nhiên cũng sẽ không có tác dụng phụ. Đúng lúc hai ngày nay tôi cũng hơi đau răng, thế cho nên có mang theo, anh cũng đừng ngại.
Hạ Kiến Nhân nói rồi lấy ra một bọc tần bì gai đen sì đưa cho Nhâm Xương Bình giống như tặng bảo vật.
Cát Trường Binh lúc này thật sự cảm thấy không thoải mái, dù phó bí thư Phạm Bằng Phi ở bên cạnh hắn vẫn tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng bây giờ hắn rơi vào tình huống là một nhân vật phối hợp, điều này làm hắn rất khó chịu.
Cát Trường Binh nhìn Hứa Tiền Giang đang nói đùa vài câu với Tần Thọ Sinh mà trong lòng sinh ra cảm giác ghen ghét. Tuy hắn bây giờ không thể không muốn thừa nhận sự thật là danh tiếng của nhà máy rượu Hồng La Xuân hay những phương diện khác đã vượt qua nhà máy rượu Tân Nguyên, thế nhưng tất cả đã không thể nào thay đổi được.
- Giám đốc, chúng ta có nên quay về chưa?
Một vị phó tổng giám đốc đi đến bên cạnh Cát Trường Binh rồi khẽ xin chỉ thị.
Cát Trường Binh hiểu ý của thủ hạ, thực tế trước khi đến thành phố Đông Bộ thì hắn đã thông báo, đó là nhanh chóng ký kết rồi quay về. Nhưng bây giờ xem như đã ký kết xong, có đi sớm cũng không được gì. Hắn nghe thấy lời nhắc nhở của viên phó tổng giám đốc, trong lòng thầm mắng đối phương ngu như heo, nếu nhà máy rượu Hồng La Xuân không đến thì bọn họ muốn đi lúc nào cũng được, bây giờ đối phương đã đến, mình sao có thể đi?
- Chờ một chút.
Cát Trường Binh nói một câu mất hứng rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó cất bước đi về phía Tần Thọ Sinh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy nhà máy rượu Hồng La Xuân và thành phố Đông Bộ chưa đàm phán ký kết, thế nhưng Tần Thọ Sinh đã trở thành trung tâm của cả hội trường. Lúc này đám lãnh đạo thành phố đều đang cố gắng nở nụ cười vui vẻ trò chuyện với vị giám đốc của công ty rượu đang quật khởi trong nước.
- Giám đốc Cát, anh mau đến đây, tôi thấy hôm nay hai anh nên uống với nhau vài ly thì hay hơn.
Nhâm Xương Bình nhìn thấy Cát Trường Binh đi đến, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, sau đó nở nụ cười sáng lạn.
Cát Trường Binh vững vàng đi đến trước mặt Tần Thọ Sinh, sau đó vươn tay cười ha hả nói:
- Giám đốc Tần, tôi thật sự là ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, không ngờ hôm nay lại gặp mặt ở đây, đúng là duyên phận.
Trên mặt Tần Thọ Sinh lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ, hắn đưa tay bắt chặt tay của Cát Trường Binh, sau đó cười ha hả nói:
- Giám đốc Cát, nói thật ra, tôi đây rất cảm kích anh.
"Cảm kích tôi? Tôi và anh chưa gặp nhau bao giờ, anh việc gì phải cảm kích tôi?"
Tuy trong lòng Cát Trường Binh có nghi vấn nhưng lúc này cũng không nên hỏi quá rõ ràng, hắn chỉ nhàn nhạt vung tay lên rồi cười nói:
- Giám đốc Tần nó đùa rồi, không biết hôm nay ngài có thể bớt chút thời gian, tôi với ngài bàn bạc một chút được không?
Đối mặt với thế tấn công hùng mạnh của nhà máy rượu Hồng La Xuân, Cát Trường Binh và nhà máy rượu Tân Nguyên hầu như đã rời vào tình cảnh núi đè lên đầu. Bây giờ giám đốc Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân đến đây, hắn cũng muốn đàm phán vài lời với đối phương.
- Điều này cũng là đương nhiên, nhưng này giám đốc Cát, anh không nên cảm thấy lời nói cảm kích của tôi là khách khí suông. Tôi nói cho anh biết, tôi cảm kích anh là sự thật.
Tần Thọ Sinh nói đến đây thì khẽ đi đến bên cạnh Cát Trường Binh, sau đó cúi đầu khẽ nói:
- Nếu không có ngài từ chối chủ tịch Vương, nhà máy rượu Hồng La Xuân chúng tôi sao có thể phát triển như hôm nay?
Tuy chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lời nói của Tần Thọ Sinh giống như sấm nổ trong đầu của Cát Trường Binh. Nếu như không phải có chủ tịch Vương, nhà máy rượu Hồng La Xuân sao có thể phát triển như hôm nay? Những lời này có ý gì thì Cát Trường Binh chợt hiểu ra ngay lập tức, khoảnh khắc khi hắn hiểu rõ tất cả thì thật sự cảm thấy rất khó tin.
Cát Trường Binh thật sự không thể tin, càng không muốn tin đây là sự thật. Nhưng hắn nghĩ đến thời điểm nhà máy rượu Hồng La Xuân quật khởi cũng phù hợp với thời gian Vương Tử Quân đến nhà máy rượu Tân Nguyên, thế là hắn cảm thấy có gì đó liên lạc rất chặt. Hắn nhìn bộ dạng cung kính của Tần Thọ Sinh với Vương Tử Quân, càng cảm thấy đó không phải là giả vờ.
Chẳng lẽ thật sự là Vương Tử Quân thúc đẩy vụ này?
- Anh nói sự thật sao?
Lúc này Cát Trường Binh chợt lớn tiếng hơn một chút, hắn hỏi như vậy đã lập tức thu hút ánh mắt mọi người chung quanh.
- Tất nhiên là sự thật, nếu không phải giám đốc Cát anh từ chối chủ tịch Vương, như vậy chủ tịch Vương sẽ không đến tìm nhà máy rượu Hồng La Xuân chúng tôi. Nói thật, anh át, tôi thật sự rất cảm kích với anh, cám ơn anh đã nhường cơ hội phát triển cho nhà máy chúng tôi.
Tần Thọ Sinh nở nụ cười cực kỳ tiêu sái, giọng điệu trầm thấp mà mạnh mẽ.
Cát Trường Binh nhìn Tần Thọ Sinh chậm rãi bước đi mà trong lòng giống như có vô số sấm sét bổ xuống.
Nhà máy rượu Hồng La Xuân phát triển quật khởi là nhờ sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, đáng lý ra sự giúp đỡ đó phải là của nhà máy rượu Tân Nguyên. Sở dĩ tất cả sự việc có kết cục thế này cũng là vì trước đó Cát Trường Binh cho ra lựa chọn sai lầm, nếu như trước đó mình không phối hợp diễn trò với Nhâm Xương Bình để từ chối Vương Tử Quân, hôm nay tình thế phát triển của nhà máy rượu Hồng La Xuân sẽ là của nhà máy rượu Tân Nguyên.
Cát Trường Binh nghĩ đến một tình thế phát triển tốt lại phải ném cho người ngoài, hắn cảm thấy ngực mình mơ hồ có hơi đau. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng áp chế cảm giác hiện tại của mình. Dù sao hắn cũng là người cầm lái của nhà máy rượu Tân Nguyên, hắn tuyệt đối không thể ngã xuống vào lúc này.
Cát Trường Binh vẫn cười nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn sang Vương Tử Quân. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của vị phó chủ tịch trẻ tuổi, trong lòng chợt sinh ra xúc động muốn đi về phía đối phương.
Nhưng cơ hội mất đi sẽ không quay lại, Cát Trường Binh hiểu rất rõ điều này. Tuy trong lòng tràn đầy hy vọng nhưng cuối cùng lý trí vẫn nói cho hắn biết, bây giờ hắn có làm gì cũng như không.
Tuy rất nhiều người đều có mục đích riêng, thế nhưng lần này nhà máy rượu Hồng La Xuân thật sự có ý muốn hợp tác, cho nên sau khi bàn bạc đơn giản, nhà máy rượu Hồng La Xuân và thành phố Đông Bộ đã đạt thành hợp tác.
Ký kết hợp đồng lần này chính là một vị phó giám đốc chủ quản nghiệp vụ của nhà máy rượu Hồng La Xuân, phía thành phố Đông Bộ lại chính là Nhâm Xương Bình. Cũng không phải thành phố Đông Bộ không còn ai khác, thế nhưng vì Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố.
Triệu Tường Sương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn vị trợ thủ của mình đang cười ha hả bắt tay với Nhâm Xương Bình, thế là khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn nói với Vương Tử Quân ở bên cạnh:
- Không ngờ anh Tôn lại biểu hiện tốt như vậy.
Vương Tử Quân khẽ vỗ tay, ánh mắt của hắn lại rơi lên mặt Nhâm Xương Bình. Lúc này nhâm xương bình cũng đang cười, thế nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ, chủ tịch Nhâm Xương Bình lúc này cười thật sự quá khó tiếp thu.
- À, anh Tôn thật sự rất tốt, thế nhưng nếu đổi lại là anh Tần, tôi nghĩ rằng sẽ càng chói mắt hơn.
Vương Tử Quân thuận miệng đáp.
- Chủ tịch Vương, nếu lần này ký kết là tôi và anh, Tần Thọ Sinh tôi sẽ tiến lên gánh vác, nhưng đó là chủ tịch Nhâm, như vậy cho anh Tôn đi lên ký là được.
Tần Thọ Sinh tuy không nói lớn tiếng nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên quyết.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đứng đắn của đối phương thì biết những lời này không phải là giả, nhưng hắn cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này. Hắn khẽ khoát tay so với Tần Thọ Sinh, ánh mắt lại nhìn về phía Nhâm Xương Bình.
Nhưng lúc này ánh mắt của Nhâm Xương Bình cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung. Khoảnh khắc này Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, nghênh đón ánh mắt của Nhâm Xương Bình một cách không chút cố kỵ.
Trên mặt Nhâm Xương Bình cũng lộ ra nụ cười, hơn nữa lại rất bình thường, thật sự giống như rất vui vẻ vì nhà máy rượu Hồng La Xuân đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ.
Nhưng những người quen thuộc Nhâm Xương Bình có thể nhìn ra chút khác thường, tuy chút khác thường trên người chủ tịch Nhâm là rất khó phát hiện, thế nhưng càng là như vậy thì đám người quen thuộc chủ tịch càng hiểu lãnh đạo đang tức giận như thế nao.
Nhâm Xương Bình rất không muốn đại biểu cho thành phố Đông Bộ ký hợp đồng này, thế nhưng hắn là chủ tịch thành phố, đành phải tiến lên ký kết. Khoảnh khắc khi đặt bút ký xuống hợp đồng, hắn chợt sinh ra cảm giác khuất nhục vì bị Vương Tử Quân dắt mũi đưa đi.
Khuất nhục, thật sự là áp bức và lăng nhục, nhưng dù thế nào thì Nhâm Xương Bình cũng phải nhịn, vì thế cục lúc này căn bản không cho phép xuất hiện thiêu thân làm ảnh hưởng tình hình tốt đẹp. Bây giờ điều hắn cần làm chính là dù có quả đắng thế nào cũng phải ăn sạch, đồng thời vừa ăn vừa phải tươi cười hớn hở.
Nghi thức ký kết long trọng nhanh chóng hạ màn khi trưởng phòng Hứa Tiền Giang lên tiếng phát biểu, trưởng phòng Hứa nói lời khẳng định cao độ với công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ, đồng thời càng tỏ vẻ hoan nghênh hai vị lãnh đạo xí nghiệp đến Đông Bộ đầu tư.
Tuy trưởng phòng Hứa Tiền Giang nói chuyện rất có nghệ thuật, trong những lời hoan nghênh cũng không vì danh tiếng của nhà máy rượu Hồng La Xuân mà đặt nhà máy rượu Hồng La Xuân lên hàng đầu, nhưng dù là bất kỳ ai đến tham dự hội nghị hay đám người nhà máy rượu Tân Nguyên cũng cảm nhận được sự coi trọng của Hứa Tiền Giang với nhà máy rượu Hồng La Xuân.
Đặc biệt là đám người nhà máy rượu Tân Nguyên, bọn họ càng không thể không tự giác cảm thấy mình thấp hơn đám người nhà máy rượu Hồng La Xuân một phần. Điều này thật sự không có biện pháp, ai bảo nhãn hiệu của đối phương nổi tiếng hơn, định mức thị trường cao hơn? Đây chính là sự thật khó thể chối cãi được.