Anh Lý nói rồi lấy bóp của mình ra, hắn cố gắng lục lọi nhưng cũng chỉ lấy ra được một trăm đồng mà thôi.
- Chị Tôn, làm phiền chị cho tôi mượn một ngàn, ngày mai tôi trả.
- Được, tôi sẽ đi lấy cho anh. Tôn Nhị Nương là người có tính tình hào sảng, nàng định xoay người đi vào trong quán. Vương Tử Quân thấy Tôn Nhị Nương xoay người rời đi thì chặn lại: - Anh Lý, không cần, xe của tôi có bảo hiểm, dù xảy ra chuyện gì thì cũng có công ty bảo hiểm chi trả.
Vương Tử Quân nếu nói khác đi cũng không có vấn đề, thế nhưng lại mất công giải thích, thế là hắn trực tiếp đưa công ty bảo hiểm ra, làm cho anh Lý không tiếp tục đưa tiền sửa chữa xe.
Triệu Hiểu Bạch vừa mới đi gọi điện thoại quay về, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy, hắn cũng không biết công ty bảo hiểm có chi trả hay không, thế nhưng cũng không thể làm cho chủ tịch Vương xấu hổ, thế là nói theo: - Đúng vậy, tất cả có công ty bảo hiểm, không có vấn đề gì đâu.
Sau khi nghe hai người Vương Tử Quân nói như vậy thì Tôn Nhị Nương dừng lại, nàng dùng giọng chờ mong hỏi: - Thật sự là công ty bảo hiểm sẽ chi trả sao?
Lúc này Vương Tử Quân hoàn toàn hiểu rõ câu nói chờ mong của bà chủ quán là gì. Dù sao thì người ta cũng cùng nhau chung sống nhiều năm, dù là ở phương diện tâm lý hay gì khác cũng thường hướng về phía nhau. Hơn nữa đối với công nhân của tập đoàn Thần Phương thì số tiền một ngàn cũng không phải nhỏ.
- Tất nhiên là có thể, bây giờ nghề bảo hiểm rất phát đạt, hơn nữa xe của Hiểu Bạch mua bảo hiểm toàn diện, đừng nói là bể một cái đèn xe, dù bị trộm thì công ty bảo hiểm cũng phải dựa theo niên hạn chiếc xe này để bồi thường chiếc xe khác. Vương Tử Quân nói làm cho đám người nơi đây vui vẻ ra mặt, lại có người cười nói: - Thì ra là như vậy, hai ngày trước tôi có một người bạn đi làm bảo hiểm, khi đó anh ấy cũng nói như vậy nhưng tôi không tin, nếu biết là như vậy thì tôi nhất định sẽ mua bảo hiểm xe của anh ấy.
- Cậu em, nếu không thì tôi để lại cho cậu số điện thoại liên lạc, nếu như công ty bảo hiểm không chi trả, cậu cứ tìm đến tôi. Anh Lý lúc này cũng có bảy phần tin tưởng vào Vương Tử Quân, nhà hắn cũng không có nhiều tiền, lúc này nghe thấy mình không cần phải bỏ tiền thì thật sự vui mừng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cần số điện thoại của anh Lý, cũng không cần người này bồi thường cho mình. Anh Lý là đại biểu của công nhân ở tập đoàn Thần Phương, nếu như hắn xử lý vấn đề của tập đoàn này, tất nhiên cần phải bắt tay với anh Lý.
Khi mọi người trò chuyện với nhau thì Triệu Hiểu Bạch bên kia khẽ nhíu mày, hắn đã gọi điện thoại hơn mười phút, lại không có viên cảnh sát này đi đến. Phải biết rằng yêu cầu trong tỉnh Mật Đông là cảnh sát phải xuất hiện sau năm phút kể từ khi quần chúng gọi điện thoại phản ánh vấn đề.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến hành vi của Triệu Hiểu Bạch, hắn cười nói với anh Lý: - Anh Lý, tuy tôi chỉ là một người ngoài, có câu thân thiết với người mới quen là tối kỵ, thế nhưng hai bên chúng ta có duyên gặp mặt, tôi cảm thấy có vài lời nên nói thẳng với anh, đó là những người kia tuy đến tiếp cận cháu nhà anh...
Tiểu Na luôn cú đầu sang lưng bố mình, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân gọi mình là cháu thì vẻ mặt có chút trầm xuống, lại có chút không cam lòng. Nàng thấy người đàn ông kia không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, thế mà dám gọi mình là cháu, đúng là...
Vương Tử Quân lúc này đang trò chuyện với anh Lý cũng không quan tâm đến biểu hiện của cô cháu hờ kia, chợt nghe thấy hắn nói tiếp: - Nhưng tôi cảm thấy thực tế là bọn họ đi về phía anh, sau này anh nên chú ý một chút.
- Cám ơn lời khuyên của cậu Vương, sau này tôi nhất định sẽ chú ý. Tuy anh Lý mở miệng tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy anh Lý cũng chẳng mấy quan tâm đến lời khuyên của mình.
Hai bên vốn là người xa lạ, bây giờ tuy có chút liên quan nhưng không còn có nhiều chủ đề để lên tiếng. Tuy Vương Tử Quân có tính toán tiếp cận những người này, thế nhưng thân thiết với người mới quen là cố kỵ, vì vậy căn bản không tìm ra được chủ đề để liên kết mọi người lại với nhau, làm cho bầu không khí có chút trầm mặc.
Vương Tử Quân thấy bầu không khí trầm mặc thế này có chút xấu hổ, hắn quay sang nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại xem khi nào thì bọn họ mới đi đến?
Triệu Hiểu Bạch lại đồng ý một tiếng, sau đó hắn tiếp tục gọi đi, nhưng vài phút trôi qua mà không có ai đến.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị yêu cầu Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại thêm một lần nữa, lúc này có một chiếc xe cảnh sát chậm rãi đi đến. Có hai tên cảnh sát xuống xe, bọn họ nhìn thoáng qua xe của Triệu Hiểu Bạch rồi hỏi: - Ai là chủ của chiếc xe này?
- Là tôi. Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi đến bên cạnh viên cảnh sát rồi lớn tiếng nói: - Tôi dừng xe ở đây để cùng vào quán dùng cơm với một người bạn, khi đó chúng tôi nghe thấy một tiếng ầm vang lên, chạy ra thì thấy xe của tôi bị người ta đập phá thế nảy rồi.
Tên cảnh sát cao gầy dẫn đầu đưa mắt nhìn Triệu Hiểu Bạch, sau đó lớn tiếng nói: - Nhất định là anh đắc tội với ai đó mới sinh ra như vậy. Tôi thấy hay là thế này, anh viết cho chúng tôi một biên bản tường trình, sau đó chúng tôi sẽ quản chế khu vực này, nếu bắt được kẻ tình nghi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Người này lên tiếng rõ ràng là muốn thoái thác không quan tâm, Triệu Hiểu Bạch không nói gì nhưng anh Lý đã nói: - Hai vị đồng chí cảnh sát, sự việc là thế này, có vài tên lưu manh định chơi trò tống tiền chúng tôi, lại bị hai anh bạn này làm chứng vạch trần sự thật, kết quả là vừa rồi nhóm người kia bị đội trưởng Trì đồn công an khu vực chúng tôi đưa đi. Bây giờ có người đập phá xe của anh bạn này, tôi nghi ngờ là đồng lõa của đám lưu mạnh kia.
- Nhất định là bọn họ ra tay, nếu không phải thì ai có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này?
- Hừ, thiếu đạo đức là tán thưởng chúng nó, phải nói là loại người không não.
- Các anh nói gì vậy? Các anh nói người nào đập phá xe? Tôi nói cho các anh biết, tất cả phải nói dựa trên chứng cứ, nếu các anh không biết rõ tình huống thì đừng ồn ào, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh viên cảnh sát cao gầy lớn tiếng quát.
Triệu Hiểu Bạch có tâm tình không vui vì xe bị người ta đập phá, ý nghĩ của hắn tương đồng với nhóm người Lưu Nhị, bây giờ nghe thấy tên cảnh sát nói ra những lời như vậy thì cũng không quan tâm lên tiếng: - Nếu nói đến phương diện chứng cứ, vậy thì chúng tôi cảm thấy nên đối chất với đám lưu manh kia. Mặc dù tôi có vài người quan hệ không tốt, thế nhưng bọn họ cũng không dùng thủ đoạn hạ lưu đập bể xe của tôi. Tôi cảm thấy chính là đám lưu manh kia ra tay. Đồng thời tôi cảm thấy các ngài chấp pháp có vấn đề, tôi đã báo cảnh sát được hơn nửa giờ, sao các anh lại đến muộn như vậy?