Sầm Vật Cương trêu chọc làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn và Sầm Vật Cương có cảm nhận giống nhau, vì vậy cũng cười nói: - Bí thư, tôi cũng có cùng cảm nhận với ngài, ngài nói ra căn bản động vào đáy lòng tôi.
Sầm Vật Cương nói rồi ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, mà Sầm Vật Cương chỉ vào món ăn trên bàn rồi nói: - Tuy nhà hàng này không lớn thế nhưng tôi thích vài món ăn ở đây, mùi hương năm xưa tràn ngập trong mũi, thật sự cảm thấy rất thân thiết.
Vương Tử Quân hít hít vài hơi rồi cảm thán nói: - Bí thư Sầm, ngài nói vậy làm cho con sâu trong bụng tôi liên tục ngọ nguậy.
- Ha ha ha, vậy thì ăn nhiều một chút. Sầm Vật Cương nâng ly rượu lên rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, mặc kệ trước kia như thế nào, tôi mời anh một ly, chúc mừng anh đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân cũng nâng ly lên cụng với Sầm Vật Cương, sau đó hắn trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, sau này tôi hy vọng ngài phê bình nhiều hơn, tôi đến Mật Đông một khoảng thời gian ngắn, có nhiều công tác còn chưa hiểu rõ ràng, kính mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.
- Điều này anh không cần phải nói, giữa hai chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Sầm Vật Cương uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: - Năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, tôi tin tưởng kinh tế Mật Đông sau này sẽ phát triển mạnh mẽ dưới sự thúc đẩy của anh.
Hai người cười cười vài câu, sau đó nâng ly rượu trong tay lên uống cạn.
Sau khi làm tốt công tác mở đầu thì bầu không khí trên bàn tiệc có vẻ hòa hợp hơn, Sầm Vật Cương là người mời khách, cuối cùng cũng thở dài một hơi. Mặc dù lão đã đoán trước được kết quả khi mời Vương Tử Quân dùng cơm, thế nhưng dù thế nào vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ Vương Tử Quân không ra bài theo lẽ thường.
Lần này sự kiện Thịnh Lưu Duệ gây ra áp lực không nhỏ cho Sầm Vật Cương. Tuy lão căn bản không động tay động chân vào chuyện này, thế nhưng cũng không thèm xuất lực, căn bản không thèm ra tay ngăn cản. Hai ngày trước lão về thủ đô họp có một vị lãnh đạo trung ương có quan hệ thân cận đã mở miệng phê bình cực kỳ nghiêm khắc về vấn đề này.
Lời phê bình của lãnh đạo làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy mồ hôi đầm đìa, tuy lão thừa nhận mình có sai lầm, cũng đã cho ra lời đảm bảo sắt son với lãnh đạo, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến lời nói của vị lãnh đạo luôn quan tâm đến mình mà vẫn sợ hãi.
"Nếu như vì sự kiện này mà lãnh đạo trung ương hoài nghi mình có tham dự, như vậy sẽ có kết quả gì?" Sầm Vật Cương nghĩ như vậ mà càng cảm thấy vã mồ hôi lạnh.
Hôm nay Sầm Vật Cương mời Vương Tử Quân dùng cơm, ngoài dùng phương thức này để biểu đạt lời xin lỗi, còn có một điều quan trọng hơn, đó là muốn cùng Vương Tử Quân phối hợp ăn ý ở phương diện công tác kế tiếp. Tuy hai bên không thể không có ma xát, thế nhưng cần phải có một sự hòa hợp ngầm hiểu lẫn nhau.
- Chủ tịch Tử Quân, hai người chúng ta cũng không có cơ hội dùng cơm chung với nhau, mà cơ hội mời khách của tôi cũng không có nhiều. Tôi lại mời anh một ly, hy vọng chúng ta có thể lấy hôm nay làm cơ sở, sẽ thúc đẩy Mật Đông tiến vào quá trình phát triển mới. Sầm Vật Cương nâng ly rượu lên cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Cơ hội mới chính là bỏ qua quá khứ, Sầm Vật Cương nói gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ, hắn nâng ly rượu lên rồi cười với Sầm Vật Cương: - Phải là tôi mời ngài mới đúng, bí thư Sầm, hy vọng chúng ta có thể đưa Mật Đông tiến vào giai đoạn mới.
Hai ly rượu cụng vào nhau, sau đó hai người đều uống cạn phần rượu của mình. Nhưng sau khi uống cạn ly thì Vương Tử Quân lại có một nghi vấn, đó là mình và Sầm Vật Cương sao có thể phát triển bình an vô sự cho được?
Trong phòng họp số 2 tỉnh ủy Mật Đông thỉnh thoảng có người ra vào, phó thư ký trưởng Mã Quang Điền văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vã cả mồ hôi trán, hắn liên tục đi qua đi lại trong phòng. Lúc này ngay cả nhân viên công tác đặt ly trà xuống bàn không có thái độ chính đáng sẽ bị hắn phê bình ngay lập tức.
Trước kia Mã Quang Điền là một người cực kỳ dễ nói chuyện, có đôi khi căn bản không cho ra bất kỳ thái độ gì ở những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng hôm nay hắn lại giống như một bạo chúa, không tiếp nhận ý kiến của bất kỳ người nào.
Người bên dưới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Mã Quang Điền lại có thái độ như vậy, vì hôm nay mở hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là hội nghị đầu tiên từ sau chủ tịch Vương chính thức là chủ tịch tỉnh, không dám cho xảy ra bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa có người nói hội nghị hôm nay chủ tịch Vương sẽ cho ra vài phân công điều chỉnh mới, nếu nói như vậy thì hội nghị căn bản khó thể nào bình tĩnh được.
Cũng không ai muốn trở thành nơi để lãnh đạo trút giận, Mã Quang Điền là người chủ quản hội nghị này lại càng không muốn.
Mã Quang Điền chỉnh đốn cả nửa ngày mới thấy không còn vấn đề gì, khi hắn đang chuân bị uốn nắn thái độ của nhân viên công tác, lúc này chợt thấy phó chủ tịch Vân Lợi Quảng và Lôi Yên Hồng sóng vai nhau đi vào phòng.
Trong mắt Mã Quang Điền thì Lôi Yên Hồng lúc nào cũng cười tươi như hoa, thế nhưng hôm nay gương mặt của Lôi Yên Hồng cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa nhìn qua giống như có người nào đang mắc nợ chủ tịch Lôi vậy.
- Chào chủ tịch Vân, chào chủ tịch Lôi. Mã Quang Điền có thể đoán được tâm tư của hai vị lãnh đạo này, dù sao thì phương diện phân công sẽ là đại biểu cho quyền lợi và trách nhiệm của mỗi người, cũng không ai muốn mình bị cắt giảm những hạng mục tốt. Tất nhiên sẽ không muốn chính mình chỉ là một người hữu danh vô thực, không có thực quyền, vật vờ như bóng ma.
Vân Lợi Quảng nhìn Mã Quang Điền rồi gật đầu nói: - Thư ký trưởng, đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã xong cả rồi. Vân Lợi Quảng lúc này nói xong thì đi vào trong phòng. Lôi Yên Hồng gần đây là người thích nói chuyện thế nhưng chỉ khẽ gật đầu với Mã Quang Điền rồi đi vào trong.
Nếu là trước kia thì Mã Quang Điền nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân mình, để xem mình làm gì mà đắc tội với chủ tịch Lôi Yên Hồng, nếu không thì chủ tịch Lôi sao lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy để nhìn mình? Nhưng bây giờ hắn không có tâm tư như vậy, hắn hiểu rõ Lôi Yên Hồng sở dĩ có biểu hiện như vậy cũng không phải hướng về phía mình, chỉ là vì quá lo lắng mà thôi.
Gần đây Lôi Yên Hồng đi lại rất gần với Cố Tắc Viêm, vì vậy mà trước đó cũng có hành vi thân cận với Vi Yến Qui. Bây giờ tất cả đã kết thúc, nàng hy vọng không có chuyện gì phát sinh. Dưới tình huống này thì nàng là người thất thế, nàng sao không lo lắng đến phương diện Vương Tử Quân sẽ khiển trách và giảm bớt phân công của mình cho được?