Tôn Hạ Châu cũng không muốn đứng thành hàng, nhưng thấy Vương Tử Quân hỏi, hắn cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
"Là ý của Đỗ Tự Cường?"
Vương Tử Quân không nói một lời mà tiếp tục xoay bút.
Tôn Hạ Châu nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn cũng không dám tùy ý động đậy, hắn cung kính đứng trước bàn làm việc, chờ lãnh đạo nổi giận.
Phòng làm việc của Đỗ Tự Cường.
Trương Thắng Lợi đang cười tươi như hoa châm thuốc cho Đỗ Tự Cường, lúc này bộ dạng của hắn cực kỳ khúm núm, nào có bộ dạng của một vị cục trưởng? Tư thái của hắn rất cẩn trọng, thật sự còn khách khí hơn cả một tên cán sự của khối chính quyền huyện.
- Anh Trương, không phải tôi nói anh, dù thế nào thì người ta cũng là một vị phó chủ tịch huyện nắm công nghiệp, lần đầu tiên người ta xuống kiểm tra chỉ đạo công tác mà anh không lộ mặt, để cho người ta ngồi đợi nửa ngày, anh nói xem người ta nên đặt thể diện ở chỗ nào? Khó trách người ta gõ đầu anh, xem ra chính bản thân sự việc đã có nguyên nhân quá rõ ràng.
Đỗ Tự Cường bắt chéo chân hút thuốc, hắn dùng giọng nghiêm trang nói với Trương Thắng Lợi.
- Mong chủ tịch cứ yên tâm, anh có gì cứ phân phó, Trương Thắng Lợi này có bao giờ không tận tâm tận lực? Đợi đến khi họp xong, tôi sẽ đi tìm chủ tịch Vương để nói lời xin lỗi.
Trương Thắng Lợi vừa nói vừa mạnh mẽ gạt tàn thuốc.
Đỗ Tự Cường vừa rồi lên tiếng thì Trương Thắng Lợi đã hiểu ý nghĩa, đơn giản là nói rõ cho mình biết, bản tin của Vương Tử Quân đã bị áp chế, Trương Thắng Lợi anh phải nhớ rõ công lao của anh đây.
Đỗ Tự Cường cười nhạt một tiếng, sau đó dùng giọng âm trầm nói:
- Anh Trương, tôi phải nhắc nhở anh, chủ tịch Vương người ta là cán bộ lãnh đạo từ tuyến trên phái xuống, nếu như anh ấy tìm đến báo cáo với bí thư Hầu, sợ rằng anh sẽ có một bình rượu để uống. Nếu bí thư Hầu nổi giận, cũng mặc kệ anh có chịu đựng được hay không, anh ta sẽ không khách khí đâu.
Trương Thắng Lợi nghe thấy Đỗ Tự Cường nhắc đến Hầu Thiên Đông, thế là nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn, vì hắn chính là bộ hạ đáng tin của Hầu Thiên Đông, sẽ khó tránh khỏi tình huống bị la mắng, nhưng sẽ không có bất kỳ tình huống xử lý thẳng tay nào khác.
- Đúng rồi, lần này anh đến khu văn phòng khối chính quyền chỉ để cảm tạ tôi sao?
Đỗ Tự Cường dụi tàn thuốc rồi lên tiếng. Text được lấy tại Truyện FULL
- Chủ tịch Đỗ, anh cứ oan uổng cho tôi, tôi thật sự đặc biệt đến xin lỗi anh. Tiểu Vương, không, chủ tịch Vương kia mở hội nghị các ban ngành, tôi căn bản không có ý định tham gia, nhưng sau khi nghe anh nói rõ ràng như vậy, tôi đã hiểu thông, tôi quyết định nghe theo sắp xếp của anh, tranh thủ thời gian đến tham gia hội nghị và nói lời xin lỗi với chủ tịch Vương, đỡ tiếp tục gây phiền cho anh.
- À, vậy thì tốt, anh mau đi đi.
Đỗ Tự Cường phất tay cho Trương Thắng Lợi đi ra ngoài.
Trương Thắng Lợi đi ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Tự Cường mà vẻ mặt trở nên u ám, con bà nó, anh chỉ là một tên cán bộ từ bên ngoài phái xuống còn chưa đứng vững bàn chân mà dám nhỏ thuốc vào mắt Trương Thắng Lợi này sao? Đúng là không biết mắt của Vương gia đây như thế nào.
Nếu như là các vị thường ủy khác hoặc các phó chủ tịch khác, Triệu Liệt có thể cố gắng nhẫn nhịn mà cúi người, nhưng Vương Tử Quân chỉ là một tên tạm giữ chức phó chủ tịch huyện, là kẻ đến cơ sở đãi cát tìm vàng, chỉ cần trong hồ sơ có chút kinh nghiệm công tác cơ sở mà thôi, chỉ cần đủ thời gian sẽ vỗ mông đứng lên bỏ đi, không có quyền lên tiếng trong phương diện nhân sự, ông đây sợ sao? Ông cũng không thể nào chơi một cách quang minh chính đại, nhưng trò đâm dao sau lưng thì không có vấn đề.
Trong khu văn phòng khối chính quyền huyện, Trương Thắng Lợi trước nay thường dễ qua lại ở các phòng làm việc của các vị lãnh đạo. Từ khi hắn tiến lên làm lãnh đạo cục thương mại, hắn luôn nắm chắc vấn đề, khi tiếp xúc luôn lấy lãnh đạo là trung tâm. Chỉ cần vào cuối tuần hắn đến đi dạo trong văn phòng khối chính quyền huyện, tìm vài vị lãnh đạo nói chuyện tâm tình, báo cáo vài công tác tư tưởng. Nếu không có mặt các vị lãnh đạo khối chính quyền, hắn sẽ đến văn phòng huyện ủy, phòng tổ chức, phòng ủy ban kỷ luật, đưa vài điếu thuốc, nói vài câu chuyện vui vẻ với các cán bộ cấp khoa viên. Thế cho nên dù cả ngày hắn không có việc gì, hắn đi vào khu văn phòng khối chính quyền cũng thoải mái hơn ở trong cục thương mại.
Huyện Lô Bắc khá lớn, các vị lãnh đạo huyện đều có tai mắt của mình, Trương Thắng Lợi bỏ ra nửa ngày đã đi qua bảy phòng làm việc của lãnh đạo, hắn đi vào chào hỏi, trong số đó có năm vị lãnh đạo nói vài lời với hắn. Nhưng năm người kia thì có bốn người nói lời vui đùa với hắn, chỉ có bí thư ủy ban kỷ luật là lên tiếng mắng mỏ Trương Thắng Lợi, để hắn chú ý lực ảnh hưởng của hành động của mình.
- Tiểu Trương, nghe nói chủ tịch Vương muốn khen ngợi cậu?
Khi Trương Thắng Lợi tiến vào phòng của thượng cấp Tôn Hạo, Tôn Hạo đã dùng giọng tươi cười nói.
Trương Thắng Lợi tất nhiên sẽ suy đoán được ý nghĩa lời nói của lãnh đạo, hắn nở nụ cười tự giễu nói:
- Chủ tịch Tôn cứ chê cười, chủ tịch Vương không phải muốn bêu xấu tôi sao? Lãnh đạo, bây giờ tôi công tác rất thoải mái, nếu bị nắm chặt cũng không đâu vào đâu.
Nếu nói về tuổi tác thì Tôn Hạo nhỏ hơn Trương Thắng Lợi năm tuổi, thế nhưng mở miệng là gọi Tiểu Trương rất trôi chảy.
- Tiểu Trương, cậu cũng đừng như vậy, lãnh đạo khen ngợi là chuyện tốt, nhưng chủ tịch Vương dù sao cũng là mới đến, có một số việc còn chưa rõ ràng, các cậu là cán bộ lão thành, nên giúp cậu ấy một chút, như thế sẽ tốt hơn.
Tôn Hạo nói đến vấn đề giúp đỡ thì nở nụ cười quái dị với Trương Thắng Lợi.
Hai mắt Trương Thắng Lợi chợt sáng ngời, hắn đã liên hệ với Tôn Hạo nhiều năm, sao không hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo?
- Lãnh đạo anh minh, tôi sao không nghĩ ra điều này chứ? Xem ra ý nghĩ của tôi còn cách xa lãnh đạo cả vạn dặm.
Trương Thắng Lợi nói rồi dùng bàn tay vỗ vào đầu mình.
- Ha ha ha, Tiểu Trương này đúng là...
Tôn Hạo chỉ tay vào Trương Thắng Lợi rồi cười ha hả nói:
- Tiểu Trương, nghe nói anh Chúc của phòng giáo dục sắp về hưu, nếu cậu có hứng thú thì tranh thủ một chút.
- Kính xin lãnh đạo nói tốt cho tôi vài câu.
Trương Thắng Lợi tất nhiên sẽ rất ngứa ngáy vì chuyện này, vị trí cục trưởng cục thương mại tuy cùng cấp với trưởng phòng giáo dục, nhưng nếu nói về quyền lợi thì thật sự khó thể so sánh với nhau. Cục thương mại chỉ có vài chục người, trong khi phòng giáo dục thì khác, đây là ban ngành trông coi tất cả giáo viên trong huyện, kinh phí một năm dành cho giáo dục cung không phải con số nhỏ.
Trương Thắng Lợi đi ra khỏi phòng họp của Tôn Hạo thì đã là chín giờ bốn mươi, hắn đã chào hỏi xong các vị lãnh đạo, lúc này đã đến đúng giờ, thế nên hắn mỹ mãn và thư thả dạo bước đi về phía phòng họp.