- Giám đốc Trình có chuyện gì thì cứ nói, tôi xem có thể giúp anh giải quyết được không.
Trình Tứ Nguyên ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, ngài biết đấy, công ty Đại Nguyên chúng tôi chủ yếu làm công tác thương mại.
Vương Tử Quân căn bản có chút hiểu biết về công ty Đại Nguyên, hắn cười cười, vừa châm trà cho hai người vừa lẳng lặng lắng nghe.
Lăng Lệ thấy Trình Tứ Nguyên rất tôn trọng Vương Tử Quân, nàng chuẩn bị nhận lấy ấm trà. Nhưng khi nhìn Vương Tử Quân pha trà như nước chảy mây trôi, thế là không muốn phá hư tình cảnh đẹp đẽ vào lúc này.
- Căn cứ vào những luận chứng khảo sát nhiều lần của chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể xây dựng một khu hậu cần ở thành phố La Nam, đầu tư khoảng một tỷ hai.
Trình Tứ Nguyên nói rất khẽ, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân.
Xây dựng khu hậu cần, Vương Tử Quân khẽ gật đầu. Hắn là người hiểu biết về kinh tế đời sau, hắn biết khu hậu cần là một hạng mục có tiền. Trình Tứ Nguyên có thể có ý nghĩ xây dựng khu hậu cần vào lúc các công ty lớn trong nước đang ở vào giai đoạn phát triển nguyên thủy, điều này đủ để chứng tỏ ánh mắt chiến lược là rất quan trọng.
- Giám đốc Trình tìm tôi có phải là muốn tôi giúp đỡ xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam hay không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
- Trải qua khảo sát thì chúng tôi cảm thấy thành phố La Nam dù là hoàn cảnh địa lý hay là hoàn cảnh đầu tư đều là cực kỳ tốt đẹp ở tỉnh Sơn Nam. Vì vậy tôi hy vọng có thể được xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam.
Trình Tứ Nguyên dù dùng lời nói có vài phần nịnh hót, thế nhưng nội dung lời nói lại rất có trình độ, nói về hoàn cảnh đầu tư, thành phố La Nam thật sự xứng đáng là hạng nhất ở khu vực.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt đầu hỏi thăm về kế hoạch đầu tư của Trình Tứ Nguyên. Lúc này Trình Tứ Nguyên nhận được những lời thăm hỏi của Vương Tử Quân, tất nhiên cũng phô bày những dự định của mình ra ngoài.
Lăng Lệ thi thoảng chen vào vài câu, nhưng nàng trên cơ bản đều dùng phần lớn thời gian xem xét bí thư Vương. Nàng biết rõ công ty Miyanda có ý muốn xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam, nàng biết nếu công ty của mình cạnh tranh với người khổng lồ bán lẻ như Miyanda là căn bản không chiếm được chút ưu thế nào.
Trong nhiều năm công tác ở công ty Đại Nguyên, Lăng Lệ căn bản đã hiểu rõ hoàn cảnh đầu tư trong nước, nàng biết cán bộ trong nước rất thích đầu tư nước ngoài. Thậm chí có vài nơi vì tiến cử đầu tư nước ngoài mà bỏ ra những điều kiện làm cho người ta cực kỳ động tâm.
Những điều kiện như vậy căn bản là thứ khó tưởng đối với các xí nghiệp trong nước.
Lúc này công ty Đại Nguyên vấp phải cạnh tranh với công ty Miyanda, dưới điều kiện ngang nhau, bí thư Vương này có thể nghiêng về phía công ty Đại Nguyên bọn họ sao?
- Bí thư Vương, xin ngài tin tưởng, công ty chúng tôi thật sự có thành ý, bản thân tôi càng tình nguyện vì sự phát triển của thành phố La Nam để cho ra những cống hiến lớn nhất.
Trình Tứ Nguyên bày ra ý nghĩ của mình, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lời giới thiệu của Trình Tứ Nguyên làm cho hắn cảm nhận được thành ý của công ty Đại Nguyên. Lúc này thành phố La Nam cần một khu hậu cần, nếu như xây dựng hai nơi thì đúng là lãng phí. Lúc này công ty Miyanda cũng có mục đích đầu tư như vậy, rốt cuộc muốn tiếp nhận công ty nào, điều này cần phải nhìn vào thái độ của thành phố La Nam.
- Cảm ơn giám đốc Trình đã có ý giúp đỡ thành phố La Nam chúng tôi, chuyện này anh nhanh chóng tìm và thương lượng với chủ tịch Hà Khởi Duệ, cùng nhau thương lượng khả năng hợp tác song phương.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Bản thân tôi cũng hy vọng được thấy công ty Đại Nguyên phát triển mạnh mẽ ở La Nam.
- Cảm ơn lời nói cát tường của bí thư Vương, công ty Đại Nguyên chúng tôi nhất định sẽ không phụ chỉ thị của lãnh đạo, càng hy vọng phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương.
Trình Tứ Nguyên dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân nghe thấy trong lời nói của Trình Tứ Nguyên có vài phần nịnh nọt, thế nhưng hắn chỉ cười cười mà không nói gì. Hắn nhìn trời bên ngoài rồi nói:
- Giám đốc Trình, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Lăng Lệ nhìn Vương Tử Quân nhanh chóng rời khỏi phòng trà, nàng chợt khẽ nói:
- Giám đốc Trình, bí thư Vương đi nhanh như vậy có phải là ép chúng ta phải thanh toán không?
Trình Tứ Nguyên hiểu chút tính tình này của Lăng Lệ, hắn cười cười nói:
- Bí thư Vương cho chúng ta cơ hội thanh toán, như vậy đã nói rõ chúng ta cực kỳ có hy vọng.
Trình Tứ Nguyên nói rồi nhân viên phục vụ đã đi đến.
- Tiên sinh, vừa rồi vị tiên sinh kia đã tính tiền rồi.
Nhân viên phục vụ thấy Trình Tứ Nguyên rút tiền ra thì dùng giọng cung kính nói.
...
- Bí thư Vương, thứ bảy này đoàn đại biểu của công ty Miyanda sẽ đến thành phố La Nam, sẽ tiến hành đàm phán về việc xây dựng khu hậu cần.
Đổng Trí Tân lên tiếng báo cáo, âm thanh thông qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Hà có thời gian tham gia không?
Trước khi Đổng Trí Tân gọi điện thoại thì Hà Khởi Duệ cũng đã gọi điện thoại, ý nghĩ của Hà Khởi Duệ cũng giống như Đổng Trí Tân, đều báo cáo cho hắn về sự việc công ty Miyanda muốn đến đàm phán, sau đó hỏi xem Vương Tử Quân có tự mình tham gia hay không?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh cảm thấy tôi có nên tham gia hay không?
Đổng Trí Tân có chút do dự, lúc này mới nói:
- Bí thư Vương, ngài bây giờ có nhiệm vụ chủ yếu là học tập, tôi cảm thấy ngài nên đặt tinh lực của mình lên phương diện học tập là hay hơn.
- Tôi biết rồi.
Đổng Trí Tân nói lời uyển chuyển nhưng thực tế lại biểu hiện ý nghĩ rất đúng chỗ, chuyện này tốt nhất là Vương Tử Quân không nên xen vào. Dù sao bây giờ hắn đang tham gia học tập ở trường đảng trung ương, không tham gia vào cũng là bình thường.
Đổng Trí Tân sở dĩ nói nfhw vậy cũng là vì trên sự kiện này thì phía lãnh đạo tỉnh trên cơ bản đã có luận điệu, đó là nhất quyết giữ công ty Miyanda ở lại tỉnh Sơn Nam, điều này căn bản là gây bất lợi cho thành phố La Nam.
Nếu xét từ góc độ bo bo giữ mình thì Đổng Trí Tân tỏ thái độ như vậy là rất tốt, nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu La Nam, hắn đã phấn đấu nhiều năm cho sự phát triển của La Nam, hắn sao có thể tha thứ cho tình huống kẻ khác chạy đến chiếm tiện nghi với khối tâm huyết của mình?
Nếu như mình không quyết định, Hà Khởi Duệ sẽ như thế nào?
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến phản ứng của Hà Khởi Duệ, thế là hai hàng chân mày có hơi nhăn lại.
Hà Khởi Duệ tóm lại là người có năng lực, thế nhưng đối mặt với áp lực của lãnh đạo thượng cấp, hắn sẽ có thể làm tốt được sao?
Vương Tử Quân có chút do dự, lúc này hắn lại nghĩ đến tình huống gặp mặt Trình Tứ Nguyên. Đối với hạng mục khu hậu cần thì rõ ràng là công ty Đại Nguyên cho ra điều kiện hậu đãi hơn, có điều kiện hậu đãi này thì rõ ràng Trình Tứ Nguyên căn bản không cần phải ngồi chờ đầu tư, còn phải khúm núm đến tìm mình.
Sự khác biệt giữa hai bên trong và ngoài nước không khỏi làm cho người ta cảm thấy chua xót.
Theo những gì Vương Tử Quân được biết thì muốn thay đổi sự khác biệt trong ngoài thế này thì cần ít nhất là hai ba năm sau. Chỉ đến khi nào tuyến trên cho ra những chính sách giúp đỡ kinh tế doanh nghiệp tư nhân, khi đó tình huống vào lúc này mới có thể thay đổi.
Đối mặt với tình huống này, chẳng lẽ mình chỉ có thể khuất phục sao? Phương diện này mình không thể làm gì được sao?