Sáng sớm tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đầy thoải mái, ngày đầu năm dù là người nào cũng vui vẻ, ngày hôm nay đại biểu cho một năm mới đầy hy vọng bắt đầu.
Là một bắt đầu làm cho người ta phải chờ mong.
Lâm Trạch Viễn pha một bình trà, lão thản nhiên tự đắc uống trà, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu. Mặc dù những ý nghĩ này đã được suy xét kỹ càng, thế nhưng lúc này nó vẫn cứ vờn quanh khó chịu.
- Anh Lâm, tối qua Dĩnh Nhi không về sao? Lâm phu nhân vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn rồi dùng giọng sợ hãi nói.
Lâm Trạch Viễn đặt ly trà xuống, lão thản nhiên nói: - Dĩnh Nhi còn trẻ, có cuộc sống riêng của mình, ngày hôm qua là cuối năm, căn bản có nhiều người thức trắng đêm vui vẻ. Dĩnh Nhi đi ra ngoài dạo chơi cũng không có vấn đề, bà còn lo lắng bị ai bắt đi mất sao?
Lâm phu nhân căn bản rất mất hứng vì bộ dạng không quan tâm của Lâm Trạch Viễn, bà mặc kệ Lâm Trạch Viễn quan cao thế nào, lúc này bà cướp lấy ly trà của Lâm Trạch Viễn rồi dùng giọng bất mãn nói: - Dĩnh Nhi bây giờ như vậy mà ông còn không quan tâm sao? Nếu như ông quan tâm nhiều hơn đến nó một chút, nó sao lại như thế này...
Lâm phu nhân nói đến đây thì nghẹn ngào không nói gì thêm, vành mắt cũng đỏ lên. Lâm Trạch Viễn gần đây tràn đầy bao dung với người bạn già của mình, lão rót một ly trà cho vợ, sau đó dùng giọng an ủi nói: - Là trà ngon vừa pha, bà uống thử đi.
Lâm Trạch Viễn nhìn bạn già gạt lệ mà không khỏi cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: - Bà đừng nôn nóng, tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho Dĩnh Nhi, xem nó đang ở đâu, sau đó nói nó nhanh chóng về nhà, được chưa?
Lúc này Lâm phu nhân mới trả lại ly trà cho Lâm Trạch Viễn. Lâm Trạch Viễn nhìn bộ dạng của vợ, lão biết mình không thể không gọi điện thoại. Sau khi hai tiếng chuông vang lên, chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói của phụ nữ: - Bố, nửa giờ sau con sẽ về.
Lâm Trạch Viễn nói một câu tốt thì cúp điện thoại. Thái độ của lão làm cho vợ cảm thấy rất bất mãn, bà không chờ Lâm Trạch Viễn cúp điện thoại mà nhanh chóng lải nhải: - Ông nhìn mình đi, ông cứ mặc kệ không quan tâm đến nó, mặc kệ nó làm gì thì làm, ông nhẫn tâm nhìn nó phát triển như vậy sao?
Lâm Trạch Viễn có nhiều chuyện căn bản là sát phạt quyết đoán, thế nhưng khi đối mặt với người bạn già của mình thì căn bản khó thể nào nổi nóng được.
- Bà nội... Giọng nói trẻ thơ vang lên ngoài phòng, Lâm phu nhân tranh thủ thời gian lau nước mắt, sau đó mở cửa phòng: - Ôi, Tái Tái, bảo bối của bà, bà nội ở chỗ này, sao cháu lại ngủ dậy sớm như vậy?
- Tái Tái muốn tìm bà nội cùng chơi, thế nên đã tỉnh rồi.
- Tốt, tốt, bà nội đang đợi Tái Tái đây, để bà nấu sủi cảo cho Tái Tái ăn.
Lâm Trạch Viễn nhìn bạn già đưa Tái Tái đi, thế là không khỏi cười một chút. Lão thầm nghĩ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong nhà chỉ có Tái Tái nhanh mồm lẹ miệng mới có thể quản được người bạn già thường hay lải nhải của mình.
Chuông điện thoại vang lên liên tục, là một số bạn cũ và cấp dưới gọi điện thoại chúc tết. Tất nhiên người gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn vào lúc này căn bản đều có quan hệ không tầm thường.
Sau khi tiếp vài cuộc điện thoại thì một bóng người nho nhỏ chạy vào phòng, Tái Tái mặc đồ ngủ hình gấu nhào vào lòng Lâm Trạch Viễn với bộ dạng uất ức: - Ông nội, mẹ cháu đi đâu rồi, cháu muốn tìm mẹ.
Lâm Trạch Viễn yêu thương ôm lấy Tái Tái, sau đó nói lời dụ dỗ: - Mẹ biết Tái Tái thích ăn vặt, thế nên đã đi mua đồ ăn rồi.
- Ông, hôm qua không phải đã nói là cuối năm, các chú các dì đều về quê ăn tết rồi sao? Tái Tái lệch đầu dùng giọng nghi vấn hỏi.
Lâm Trạch Viễn lên tiếng chặn lại: - Điều này...Có vài người vẫn ở lại làm việc.
- Ông, cháu nhớ mẹ, ông kể chuyện cổ tích cho cháu nhé? Tái Tái ôm chặt lấy ông rồi nói bằng giọng tràn đầy nước mắt.
Lâm Trạch Viễn rất đau lòng, lão tranh thủ thời gian nói: - Tốt, để ông kể chuyện cho Tái Tái nghe, chúng ta kể chuyện xong thì mẹ cháu sẽ về thôi...
Lâm Trạch Viễn bắt đầu kể chuyện cổ tích, Tái Tái nghe rồi mơ màng ngủ đi mất. Cô bé căn bản rất xinh xắn đáng yêu, có cái trán giống hệt như Lâm Dĩnh Nhi, nhưng có một điều mà Lâm Trạch Viễn không thể không nhìn nhận, đó là con bé giống hệt mình.
Lâm Trạch Viễn nghĩ như vậy mà sinh ra cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, tâm tình rối loạn. Lâm Dĩnh Nhi từ nhỏ đã là người rất nghe lời, nàng là con gái của một vị quan lớn, căn bản đến bây giờ luôn là tiêu điểm để người ta chú ý. Nhưng Lâm Trạch Viễn cảm thấy vui mừng vì con gái cực kỳ chú ý hành động của mình, căn bản thanh nhã cẩn thận và cực kỳ khiêm tốn. Dĩnh Nhi căn bản là một kỳ tích của Lâm Trạch Viễn, vì nàng luôn cố gắng học tập, căn bản học trong nườc xong thì du học.
Khi con gái đưa Tái Tái quay về, Lâm Trạch Viễn nhìn đứa bé và chợt hiểu ngay vấn đề. Lúc đó Lâm Trạch Viễn căn bản là cực kỳ xúc động, lão chìm đắm quan trường lâu năm, vị trí của lão căn bản đã gặp mặt đủ hạng người, với ánh mắt sắc bén của lão, sao không nhìn rõ lai lịch của cô gái kia? Lão nghĩ đến những điều này mà không khỏi cảm thấy trái tim như run rẩy, lão không muón để cho con cháu của mình phải thêm uất ức.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Tái Tái đang mơ màng trong lòng Lâm Trạch Viễn, nàng nhanh chóng chạy xuống rồi không kim được phải hô lên vui mừng: - Mẹ, nhất định là mẹ về.
Lâm Trạch Viễn nhìn Tái Tái vui sướng chạy đi, lão cũng đi ra ngoài. Tuy Tái Tái hưng phấn chạy ra khá nhanh, thế nhưng người đi ra mở cửa đầu tiên cũng không phải là nàng, mà là quản gia.
Lâm Trạch Viễn thấy Lâm Dĩnh Nhi đi vào, đầu tóc còn rối tung, hoàn toàn không phù hợp với tính cách cẩn thận tỉ mỉ ngày thường. Lâm phu nhân từ trong bếp đi ra, bà dùng giọng không thể bình tĩnh hỏi Lâm Dĩnh Nhi: - Dĩnh Nhi, tối qua con đi đâu vậy?
Lâm Trạch Viễn tranh thủ thời gian kéo tay vợ, vì lúc này giọng nói của bà quá vang dội và kích động, có thể làm cho người giúp việc trong nhà nghe thấy được. Lão thấy trong ánh mắt con gái có gì đó chưa từng xuất hiện, đó là cảm giác không chùn bước, dứt khoát kiên quyết.
Lâm Dĩnh Nhi nói: - Mẹ, trước tiên mẹ đi làm cơm đi, con sẽ nói với mẹ sau, con có chút chuyện cần nói với bố.
Lâm phu nhân cố gắng áp chế cảm giác bức bối trong lòng rồi đi vào nhà bếp, Lâm Trạch Viễn nhanh chóng thấy một hình bóng quen thuộc đi theo sau lưng Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này lão giống như ý thức được cái gì đó, tay vung lên giống như muốn bắt lấy nhưng sau đó lại buông. Đây là thói quen khó bỏ của lão, mỗi khi trong lòng có rung động lại vô thức cho ra động tác như vậy. Dù kết quả vẫn như lão dự đoán, thế nhưng khi nhìn thấy người kia đứng trước mặt mình, lão vẫn cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, khá đau.