- Thư ký trưởng Triệu, nếu sự việc thành công, tôi chắc chắn sẽ phải cảm ơn anh.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân tiến vào cửa thì trong phòng vốn nói chuyện xôn xao chợt bình tĩnh lại, ánh mắt vài người trong phòng cũng đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không quá quen thuộc những người đàn ông trong phòng, thế nhưng cũng có thể gọi tên từng người. Dù sao hắn cũng thường xuyên tham gia tiệc rượu, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp mặt trên bàn cơm. Khi hắn nhìn về phía bọn họ, vài người đàn ông ngồi gần vị trí trung tâm đã cười nói:
- Chủ tịch Tử Quân đã đến chậm, mau lên, đến đây ngồi.
Người đàn ông lên tiếng hơn bốn mươi tuổi có gương mặt trắng nõn, hai hàng chân my hơi thô làm cho người ta căn bản sinh ra cảm giác khó thể ở chung, nhưng lúc này nụ cười của hắn cực kỳ sáng lạn. Hắn là giám đốc sở nội vụ Triệu Đức Trúc, là một vị cán bộ lãnh đạo nổi tiếng trong tỉnh Sơn Nam. Năm xưa Triệu Đức Trúc từng là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, khi Nhiếp Hạ Quân đến nhận chức bí thư tỉnh ủy Sơn Nam thì được đề bạt làm giám đốc sở nội vụ. Dù sở nội vụ căn bản không thể nào làm chủ được công tác bổ nhiệm nhân sự trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì sở nội vụ cũng là một ban ngành có thế lực mạnh mẽ. Vì thế mà giám đốc Triệu căn bản có một cuộc sống khá vui vẻ sung túc.
Ngoài Triệu Đức Trúc, sau khi Quan Vĩnh Hạ được đề bạt làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, vị cán bộ trong ủy ban tỉnh Sơn Nam có tiếng hô cao nhất để tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh chính là phó thư ký trưởng Khúc Y Hòa. Khúc Y Hòa lớn hơn Triệu Đức Trúc bảy tám tuổi, hắn là một người gầy gò nhìn qua có vẻ cực kỳ nghiêm túc, hắn cũng có mặt trong phòng vào lúc này.
Ngoài hai người Triệu Đức Trúc và Khúc Y Hòa thì nơi đây còn có vài vị phó phòng, vài vị cục trưởng cục công an tỉnh. Những người này thấy Vương Tử Quân đi đến thì đều đứng lên, nghênh đón với bộ dạng rất chân thành.
Sau khi bắt tay vài người quen, Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế cách Triệu Đức Trúc không xa. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của đám người chung quanh, tất nhiên hiểu rõ vì sao bọn họ đến đây tham gia tụ hội. Đây là những người được Thạch Kiên Quân lôi kéo, cũng chính là thành viên tổ chức của chủ tịch Thạch ở tỉnh Sơn Nam. Lúc này Thạch Kiên Quân kéo mình đến tham gia tụ họp, có lẽ cũng là vì muốn mình gặp mặt những thành viên tổ chức này.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi chờ đợi anh cũng đáng, hôm nay anh dành hết tất cả danh tiếng ở hội nghị tổng kết và phổ biến kế hoạch phát triển kinh tế, lát nữa phải uống vài ly mới được.
Khúc Y Hòa vừa để cho nhân viên rót đầy ly trước mặt Vương Tử Quân, lại vừa cười nói.
- Thư ký trưởng Khúc cứ nói đùa, tôi nào có danh tiếng gì chứ? Chẳng qua là lãnh đạo tỉnh ủy bất đắc dĩ phải đẩy thành phố Đông Bộ chúng tôi lên cao mà thôi.
Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn, hắn dùng giọng thản nhiên nói. Hắn cũng không có nhiều liên lạc với Khúc Y Hòa, nhưng nếu Khúc Y Hòa là tâm phúc của Thạch Kiên Quân, hắn cũng không tỏ ra xa lạ với đối phương.
- Chủ tịch Vương, anh quá khiêm tốn rồi, chúng tôi đều thấy rõ sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ căn cứ vào số tiền thưởng mà thành phố Đông Bộ nhận được lần này cũng làm cho nhiều thành phố khác phải thèm thuồng. Đặc biệt là Trình Tự Học của thành phố La Nam, vì chuyện này mà bí thư Trình đặc biệt tìm đến phó chủ tịch chủ khảo để yêu cầu hạ thấp tiền thưởng cho thành phố Đông Bộ. Lúc đó tôi có hỏi bí thư Trình Tự Học, tiền thưởng của thành phố Đông Bộ có liên quan gì đến các anh? Mọi người có biết bí thư Trình trả lời thế nào không?
Triệu Đức Trúc giống như cố ý khơi gợi cảm hứng, nói đến đây thì cũng không tiếp tục nói thêm.
- Anh Triệu cũng đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho mọi người biết rõ đi.
Vị phó cục trưởng Địch của cục công an tỉnh nhìn qua có vẻ rất thân thuộc với giám đốc Triệu, thế là dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi. Triệu Đức Trúc cũng không nổi giận, hắn phất tay nói:
- Anh Trình nói: "Giám đốc Triệu, lãnh đạo muốn tăng tiền lương tiêu chuẩn của thành phố Đông Bộ, thế nhưng thành phố La Nam chúng tôi vốn đã quá khó khăn, nếu bây giờ lương tăng, như vậy lãnh đạo thành phố La Nam chúng tôi sẽ phải chui vào kẻ đất để tránh nạn giống như Thổ Hành Tôn mất rồi!"
Những tiếng cười rộn rã vang lên, phó cục trưởng Địch chỉ vào Triệu Đức Trúc rồi nói:
- Anh Triệu ơi là anh Triệu, anh Trình nào có đắc tội anh, cớ sao anh lại đạp lên người anh ấy như vậy?
Vương Tử Quân cũng cười, tuy hắn cảm thấy câu chuyện kia không đáng cười, thế nhưng hắn vẫn phải đi theo số đông. Bây giờ trong tỉnh Sơn Nam thì Hào Nhất Phong có một vòng quan hệ cực mạnh và cực rộng, Thạch Kiên Quân căn bản chỉ mới tạo ra vòng quan hệ của mình mà thôi. Chính hắn tuy không có khả năng dung nhập vào trung tâm vòng quan hệ của Thạch Kiên Quân, thế nhưng hắn cũng không hy vọng bị vòng quan hệ này bài xích. Nếu như không phải vào thời điểm tiên quyết, hắn sẽ không ngại cùng hòa đồng với đám người này.
- Các anh cười gì vậy? Anh Địch có vẻ rất vui, mọi người có thể nói cho tôi biết được không?
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Thạch Kiên Quân mặc áo khoác cất bước đi vào bên trong. xem tại TruyenFull.vn
Khi Thạch Kiên Quân đi vào thì nhóm người ở bên trong nhanh chóng đứng lên, phó cục trưởng Địch lại càng nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài nên phê bình anh Triệu, người này thật sự có miệng lưỡi quá tổn hại, rõ ràng dám nói đùa vè con bò già của tỉnh Sơn Nam chúng ta.
Con bò già chính là ngoại hiệu của Trình Tự Học, còn vì sao lại đặt cho ngoại hiệu như vậy thì căn bản cũng khó thể nào biết được.
- Ha ha ha, chủ tịch Thạch, anh cũng đừng nghe anh Địch nói bậy bạ, tôi chỉ nói một câu chuyện cười thật sự cầu thị cho chủ tịch Vương mà thôi, coi như giải trí tinh thần mà thôi.
Triệu Đức Trúc vừa thuận tay nhận lấy áo khoác của Thạch Kiên Quân vừa cười nói. Thạch Kiên Quân giống như không quan tâm đến phương diện Triệu Đức Trúc nhận áo khoác của mình có gì không ổn, nhưng trên thực tế quan trường thì hiện tượng này có chút không đúng, vì nó ánh xạ rõ ràng mối quan hệ giữa chủ tịch Thạch và Triệu Đức Trúc là thế nào.
- Tử Quân, hai người chúng ta đã lâu chưa được uống với nhau một bữa cho thoải mái. Khi cậu đến thủ đô thăm nom thì tôi lại đang trực ban ở tỉnh, hôm nay tỉnh tổ chức hội nghị kinh tế, tất cả mọi người đều có chút thời gian rảnh, thế cho nên tôi để cho anh Triệu sắp xếp một chút, chúng ta cùng tụ họp cho vui.
Thạch Kiên Quân cười ha hả đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lại dùng giọng cực kỳ thân thiết nói. Hắn rõ ràng là một người cực kỳ có lực tương tác, nếu hắn muốn làm tốt quan hệ với một người thì nở nụ cười và lên tiếng làm cho người ta giống như đang được tắm trong gió xuân.