Chử Vận Phong đọc rất nhanh, động tác có thể nói là gió cuốn mây tan, gương mặt cũng dần trở nên âm trầm khi lật qua từng trang tư liệu.
Sau khi những trang tư liệu mỏng được Chử Vận Phong đọc xong, lão vỗ lên mặt bàn rồi nói: - Bí thư Lỗ Kính Tu, anh là một cán bộ lãnh đạo, sự việc phát triển đến mức này, anh còn cảm thấy mình không nên nói rõ tình huống với tổ chức sao? Anh nói xem ai là người chỉ thị cho anh hành động lần này, tôi muốn hỏi xem vì sao những tư liệu báo cáo của các đơn vị tham gia hành động lần này vì sao không phải là anh?
- Tôi hy vọng anh có thể mở rộng cửa lòng khai báo chân tướng sự việc, không cần phải nói là mình nhờ người khác, như vậy căn bản không có sức thuyết phục, không quá đáng tin. Giọng nói của Chử Vận Phong là không nhỏ, thật sự giống như sấm sét. Khi lão nổi giận thì đám thường ủy tỉnh ủy mới ý thức được Lỗ Kính Tu là người gánh tội thay.
Tất cả đều từ bàn tay của Vương Tử Quân mà ra sao?
Nếu nói rõ sự việc, như vậy tất cả nguyên nhân chỉ nằm trên người Vương Tử Quân.
Lỗ Kính Tu là một người kiêu ngạo, nếu như nói hắn có chút bi thương vì mình gánh tội thay, như vậy thế cục bây giờ lại làm cho bản tính kiêu ngạo của hắn trở nên đau đớn. Chính mình xem ra quá bi kịch, chưa nói đến việc nhận tội thay cho người khác, bây giờ sự việc nhận tội thay không thành công, còn bị người ta vạch trần, sau này nhất định sẽ có cái nhìn khác về mình.
Trước kia Lỗ Kính Tu căn bản có sự sợ hãi theo bản năng với Chử Vận Phong, thế nhưng bây giờ hắn không sợ đón ánh mắt của đối phương. Khi hắn đang chuẩn bị thà chết cũng không nhận, chợt có người lên tiếng: - Các đơn vị kia cũng không phối hợp với bí thư Lỗ, điều này tôi có thể chứng minh.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên làm cho bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên sinh động, hầu như mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Cửa phòng được mở ra, Vương Tử Quân đi vào trong với vẻ mặt ung dung.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì vẻ mặt nhiều người chợt tỏ ra sững sờ. Mọi người cho rằng lần này Vương Tử Quân xin nghỉ không tham gia hội nghị thường ủy là vì trốn tránh trách nhiệm, tránh khỏi tình huống xấu hổ, nguyên nhân vì sao thì mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng cũng không ai ngờ Vương Tử Quân lại xuất hiện, hơn nữa câu đầu tiên lại là nói thay cho Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu nghe được những lời này mà thiếu chút nữa đã hôn mê, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, tâm tình cực kỳ phức tạp. Hắn cảm thấy tảng đá lớn trong đầu đã được dịch chuyển, đồng thời còn có chút phẫn nộ. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không nên tới, vì hắn đã nhận tội lên người, bây giờ anh chen ngang làm gì? Không phải làm ngược lại rồi sao?
Anh cảm thấy mình là người hùng, vào thời điểm mấu chốt thì đứng ra cứu giúp người khác sao? Không biết anh làm như vậy đã ép những hi sinh của tôi trước đó thành công cốc.
Lỗ Kính Tu dùng ánh mắt buồn vui lẫn lộn nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt có chút dao động bất định. Đúng lúc này Kim Hành Thuấn ngồi bên cạnh Lỗ Kính Tu đã mở miệng cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, sao anh biết không phải là bí thư Lỗ đã ra tay phối hợp, chẳng lẽ ngài biết còn một người khác tham gia nữa sao?
- Tôi tất nhiên biết rõ, vì những chuyện này đều do tôi làm ra. Vương Tử Quân đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, sau đó lên tiếng không chút bối rối.
Đám người trong phòng họp giống như ngừng thở, bọn họ tỏ ra kinh ngạc, đồng thời càng tỏ ra vui mừng như điên. Cảm giác vui sướng hiện rõ trên mặt Lý Thừa Uyên, trên mặt Kim Hành Thuấn, Chương Thu Mi, và thậm chí là cả Lỗ Kính Tu...
Diệp Thừa Dân là người chủ trì hội nghị lần này, lão kinh ngạc nhưng cũng có chút thoải mái. Lão vốn còn đang dao động bất định trong phương diện bảo vệ Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân chủ động đứng ra, cho dù lãnh đạo cấp trên có truy cứu cũng không liên quan đến Diệp Thừa Dân lão.
Chính mình muốn chết còn trách người khác được sao?
Nếu so với vẻ mặt như trút được gánh nặng của Diệp Thừa Dân thì gương mặt Chử Vận Phong biến đổi cực kỳ nhanh chóng. Đối với Chử Vận Phong thì có không ít hảo cảm với Vương Tử Quân, ít nhất thì lão cũng cảm thấy Vương Tử Quân là người gánh vác trách nhiệm.
Sau khi Chân Hồng Lỗi cầm những chứng cứ này đi đến, Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn cũng nhanh chóng tỏ thái độ, thế là Chử Vận Phong căn bản vẫn còn có chút do dự về chuyện cạn tàu ráo máng với Vương Tử Quân. Nhưng trước đó khi mà Vương Tử Quân không xuất hiện trong phòng họp thì cảm giác kia biến mất hơn phân nửa.
Người không dám đảm đương thì căn bản không thể làm việc lớn, đây chính là tiêu chuẩn nhìn người của Chử Vận Phong, cũng là nguyên tắc được lão cực kỳ coi trọng.
Nhưng khi bọn họ từng bước áp sát, hầu như sự việc đã đi đến mức cuối cùng thì Vương Tử Quân lại xuất hiện, sau đó gánh hết trách nhiệm lên người. Điều này làm cho tâm tư ái tài của Chử Vận Phong với Vương Tử Quân càng thêm nồng đậm.
Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là người có tài trong mắt Chử Vận Phong, lão không hy vọng một nhân tài như vậy sẽ vì chút sơ sẩy mà rơi vào hậu quả chim gãy cánh. Nhưng lão cũng không phải chỉ đại biểu cho chính mình, nếu như lão chỉ đại biểu cho mình thì căn bản dễ dàng nói ra những lời bảo hộ cho Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, anh nói như vậy rõ ràng biết đến hành động lần này của cục công an thành phố Đông Hồng? Anh là một lãnh đạo tỉnh ủy, anh cũng biết rõ hành động này mang lại ảnh hưởng thế nào cho tỉnh, vì sao trước khi hành động anh không báo cáo cho cấp ủy chính quyền tỉnh? Lý Thừa Uyên dùng giọng điệu sắc bén lên tiếng, khóe miệng còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Tuy Lý Thừa Uyên là người lòng dạ sâu thẳm nhưng lúc này có cục diện không chiến đấu mà vẫn thắng vẫn làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng, hắn không ngờ sự việc lại biến hóa nhanh như vậy.
Theo dự đoán của Lý Thừa Uyên thì hai bên phải đấu võ mồm một lúc mới cho ra kết quả, không ngờ người ta lại chủ động thừa nhận.
Điều này làm cho Lý Thừa Uyên cảm thấy vui mừng như điên, giống như còn có chút tiếc nuối. Dù sao thì hắn chờ ngày hôm nay đã quá lâu, cũng mưu đồ rất lâu, hắn không chỉ muốn thắng lợi, còn muốn thực hiện cả quá trình, vì như vậy mới sảng khoái nhân tâm, là một hưởng thụ khó có được.
- Tôi cho rằng đây là công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, cho nên cũng không cần báo cáo. Vương Tử Quân thản nhiên nhìn Lý Thừa Uyên rồi nói.