Sự thật chứng minh cảm giác của Quan Vĩnh Hạ là rất đúng, sau những ngày mà Đường Cảnh Ung cố gắng thúc đẩy công tác đảng, các nơi đều căn bản không có mâu thuẫn gì với yêu cầu của bí thư Đường, nhưng căn bản là thiếu người xuất lực, tất cả công tác đều nằm trong một khu vực không nóng không lạnh.
Hạng mục công tác đầu tiên của một vị quan viên đến nhận chức lại rơi vào trạng thái không nóng không lạnh như vậy, thế thì nói rõ hạng mục đó căn bản không cần xem xét. Khi Quan Vĩnh Hạ đang cảm thấy có chút may mắn, lại không ngờ xuất hiện một thành phố như La Nam.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, lại tiến hành tỏ thái độ giúp đỡ Đường Cảnh Ung.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Quan Vĩnh Hạ thật sự dùng ánh mắt mất hứng nhìn thoáng qua. Cuộc điện thoại này cắt đứt dòng suy tư của hắn, nhưng hắn là khu thường trú văn phòng tỉnh ủy, không thể không tiếp điện thoại.
Nếu như chỉ là một cuộc điện thoại thì tôi cho anh dễ chịu, trong lòng hạ quyết tâm như vậy, Quan Vĩnh Hạ bấm nút nghe. Lúc này bên kia vang lên giọng nói của phó phòng tuyên truyền Lương Điền Binh. Người này là bộ hạ cũ của Quan Vĩnh Hạ, hai bên đi lại rất gần. Cũng vì mối quan hệ giữa hai bên, thế cho nên Quan Vĩnh Hạ mới đưa Lương Điền Binh từ vị trí trưởng phòng tuyên truyền thị ủy lên vị trí hiện tại.
- Có việc gì?
Sau khi nghe những lời khách sáo của Lương Điền Binh, Quan Vĩnh Hạ dùng giọng mất hứng ngắt lời.
- Thư ký trưởng, lúc này tôi cũng không muốn quấy rầy ngài, thế nhưng sự việc này có hơi gấp.
Lương Điền Binh giống như cũng biết rõ Quan Vĩnh Hạ đang mất hứng, vì vậy phải mở miệng giải thích.
Quan Vĩnh Hạ càng thêm nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chờ Lương Điền Binh nói cho hết lời, mới lạnh giọng hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Thư ký trưởng, nhật báo trung ương đến tỉnh Sơn Nam, bọn họ đang tiến hành phỏng vấn xây dựng điển hình tiên tiến trong công tác đảng ở thành phố La Nam, tôi vừa nhận được tin tức này.
Lương Điền Binh nói làm cho Quan Vĩnh Hạ chợt sững sờ, nhưng hắn cũng nanh chóng lên tiếng:
- Biết rồi, công tác xây dựng đảng rất quan trọng, nếu nhật báo trung ương tiến hành phỏng vấn và khẳng định công tác của tỉnh Sơn Nam, như vậy trưởng phòng Điền binh cũng nên chú ý một chút.
Sau khi nhận được lời khẳng định của Quan Vĩnh Hạ, La Tiểu Binh thật sự có chút vui vẻ. Sau khi mở miệng đảm bảo khi có được bất kỳ tin tức gì sẽ đưa đến cho thư ký trưởng Quan, hắn mới hưng phấn tiếp tục đi tìm hiểu thông tin của mình. Nhưng Quan Vĩnh Hạ lại không vui nổi, chuyện này làm cho hắn thật sự giật mình, nhưng cũng xem như nằm trong dự đoán. Khi hắn nghĩ đến những hoạt động của sự kiện lần này, hắn cảm thấy tất cả đều chú ý làm tốt công tác của Đường Cảnh Ung.
Quan Vĩnh Hạ cảm thấy nên báo cáo sự việc này cho bí thư Hào Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ thầm hạ quyết tâm, hắn cầm điện thoại bên cạnh lên, nhưng sau khi bấm được vài số thì hắn lại hạ xuống.
- Ăn cơm đi, anh đang định làm gì vậy?
Vợ Quan Vĩnh Hạ là Sử Thúy Chi từ nhà bếp đi ra, nàng nhìn thấy Quan Vĩnh Hạ muốn đi ra ngoài, thế là dùng giọng mất vui nói.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, ngoài những lúc dùng cơm sáng, cơ bản đều ít khi dùng cơm ở nhà. Tần suất dùng cơm ở nhà của Quan Vĩnh Hạ làm cho vợ là Sử Thú Chi rất không hài lòng. Hôm nay Quan Vĩnh Hạ đã nói ở nhà dùng cơm, Sử Thúy Chi kích động làm món ngon cho chồng, thế nhưng bây giờ lại phải chạy ra ngoài.
- Có chút chuyện.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khô cằn nói một câu, sau đó cảm thấy lời nói của mình có chút đông cứng, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong vừa gọi điện thoại cho anh, nói anh đi qua một chút.
Quan Vĩnh Hạ ở không cách quá xa nhà bí thư Nhất Phong, chỉ vài phút hắn đã sang nhà của bí thư tỉnh ủy.
Quan Vĩnh Hạ là khách quen của nhà Hào Nhất Phong, thế nên cũng không cần bẩm báo mà trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Khi Quan Vĩnh Hạ khẽ đẩy cửa, chợt thấy Hào Nhất Phong đang viết chữ.
Từ khi làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cho chủ tịch Hào Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ hiểu rất rõ về Hào Nhất Phong. Vị lãnh đạo này vào lúc vui vẻ thường thích viết thư pháp, khi mất vui cũng viết thư pháp. Hơn nữa theo những người trong giới thư pháp, bí thư Nhất Phong càng mất vui thì chữ viết càng đẹp.
Quan Vĩnh Hạ đến cũng không xem như quấy nhiễu Hào Nhất Phong, cây bút lông trong tay vẫn vung vẫy trên nền giấy trắng, vài chữ cứng cáp xuất hiện trên mặt giấy.
Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung...
Khi thấy những dòng chữ này thì Quan Vĩnh Hạ biết Hào Nhất Phong đang muốn viết cái gì. Hắn lại nhìn dòng chữ như rồng rắn của bí thư Nhất Phong, nó nói rõ một sự thật, đó là bí thư đã biết tất cả sự việc rồi.
Quan Vĩnh Hạ cũng không nói gì, hắn biết rất rõ về bài thơ kia, càng hiểu rõ ý nghĩa của sự kiện Hào Nhất Phong viết ra bài thơ này.
Quan Vĩnh Hạ yên lặng đứng bên cạnh Hào Nhất Phong, hắn nhìn dòng chữ như rồng bay của bí thư Hào, trong lòng lại bùng lên cảm giác khác thường. Hắn là người đi theo bí thư Hào nhiều năm, càng cùng Hào Nhất Phong trải qua nhiều sự kiện. Trong những chuyện như vậy, Hào Nhất Phong thường rất ít khi thất bại, điều này không khỏi làm hắn tỏ ra sùng bái lãnh đạo của mình.
Nhưng bây giờ người làm cho Quan Vĩnh Hạ sùng bái lại đứng đây viết thư pháp để phát tiết cảm giác bực bội của mình.
Nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong.
Câu thơ cuối cùng hiện ra trên giấy, bản giấy Tuyên dùng để viết thư pháp đã bị lấp đầy. Bài thơ này xem như đã bày tỏ thái độ của bí thư Nhất Phong, nhưng Hào Nhất Phong là một vị bí thư tỉnh ủy, lại phải dùng đến bài thơ để bày tỏ thái độ của mình, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác bi ai.
- Vĩnh Hạ, anh thấy chữ của tôi thế nào?
Khi Quan Vĩnh Hạ đang liên tục nghĩ đến nhiều vấn đề, chợt nghe thấy Hào Nhất Phong mở miệng hỏi.
- Bí thư, chữ của ngài thật sự tốt hơn trước đó, tiến bộ hơn rất nhiều, đặc biệt là chữ Phong, càng cứng cáp có lực, rõ ràng có phong thái của một bậc thư pháp.
Quan Vĩnh Hạ tỉnh táo lại trong lúc trầm ngâm, hắn nhìn dòng chữ của Hào Nhất Phong, dùng giọng bội phục để bình luận.
- Hiệp hội thư pháp tỉnh Sơn Nam luôn hy vọng ngài có thể gia nhập, ngài lại cứ mãi từ chối nói rằng chữ của mình không đẹp không tốt. Nếu như chủ tịch Triệu của hiệp hội thư pháp thấy được dòng chữ này, chỉ sợ sẽ cố gắng kéo ngài vào hội.
Quan Vĩnh Hạ bình luận hai câu về dòng chữ của Hào Nhất Phong, sau đó lại nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Quan Vĩnh Hạ đến nơi này vốn định nói về sự kiện Đường Cảnh Ung, nhưng bây giờ hắn chợt thay đổi thái độ. Biểu hiện của Hào Nhất Phong đã nói rõ tất cả, trong này căn bản không cần hắn phải nhiều lời.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Anh Triệu có tâm tư gì thì không phải là tôi không biết, anh ta muốn kéo tôi vào hiệp hội, không gì hơn là sau này muốn có thêm kinh phí, tôi cũng không làm gì hơn được.
- Tôi biết rõ chữ của mình, viết lách chơi đùa thì được, nếu đi vào hiệp hội thư pháp, căn bản là làm trò cười cho người trong nghề.
Hào Nhất Phong nhìn rõ nhiều chuyện, Quan Vĩnh Hạ thật sự bội phục lãnh đạo ở điểm này. Lúc này hắn nghe lời đánh giá của bí thư Nhất Phong, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư, người ta có câu bới rau tìm cỏ, trong mắt những người kia thì chữ của nhà thư pháp mới đẹp, trong mắt tôi thì chữ của ngài là tốt nhất. Trước kia ngài đã đồng ý viết cho tôi một tấm thư pháp, tôi thấy không bằng mình lấy bản hôm nay.
Quan Vĩnh Hạ nói lời có ý nghĩa nịnh bợ Hào Nhất Phong, nhưng từ sâu trong lòng hắn thật sự muốn lấy bức thư pháp kia vào trong tay. Dù sao đó không phải chỉ là một dòng chữ, còn là thái độ của bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nhìn chằm chằm vào Quan Vĩnh Hạ, lại nhìn chữ của mình, sau đó cười ha hả nói:
- Bản này không tốt, tôi còn định viết cho anh bản khác.
Hào Nhất Phong nói rồi cầm tờ giấy lên xé thành hai nửa.
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên đè nén, khi Quan Vĩnh Hạ không biết có phải cảm thấy đáng tiếc hay không, chợt nghe Hào Nhất Phong cảm thán một câu:
- Thật sự hậu sinh khả úy.
Quan Vĩnh Hạ biết rõ Hào Nhất Phong nói hai chữ hậu sinh sẽ không phải là Đường Cảnh Ung. Trên sự kiện này Quan Vĩnh Hạ chỉ tập trung vào một người mà thôi. Lúc này nghe được lời nói của Hào Nhất Phong, hắn có chút do dự, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong, dù cậu ta có bản lĩnh thì vẫn chỉ là một người...
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Điều này tôi biết rõ, Vĩnh Hạ, sau này thế cục sẽ dần biến thành phức tạp, anh là thư ký trưởng thì phương thức làm việc cũng nên chuyển biến một chút. Anh nên chú ý đến báo cáo với bí thư Đường Cảnh Ung nhiều hơn một chút.
Báo cáo nhiều hơn với Đường Cảnh Ung? Quan Vĩnh Hạ chợt chấn động, hắn cũng xem như hiểu được vài phần ý nghĩ của bí thư Hào Nhất Phong. Đó không phải là bí thư Hào Nhất Phong đang lùi bước, ngược lại còn là một xu thế tiến công.