Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lưu nói lời khôi hài làm cho cả phòng cười vang. Trưởng khoa Lý giống như ý thức được lời nói vừa rồi của mình là không hay, lúc này mới cười nói: - Tiểu Lưu, tục ngữ có câu không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, tôi tin tưởng Tiểu Lưu cậu không phải là người thường, chỉ cần có quyết định biết đâu sau này sẽ là rể hiền của bí thư Văn?

- Trưởng khoa Lý, ngài cũng đừng an ủi trái tim tổn thương của tôi, tôi căn bản không yếu ớt như vậy. Tiểu Lưu cười cười nói: - Nhưng những cô gái như Văn Ngư Nhi thật sự làm cho người ta khó thể cầm lòng được.

- Tiểu Lưu cậu nói cũng đúng, cậu nói xem là người đàn ông nào mới có được những người vợ như Tiểu Ngư Nhi? Nói đến phụ nữ mà đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thì người đàn ông nào cũng có hứng thú cả.

Tiểu Lưu cười hì hì nói: - Trưởng khoa Lý, điều này căn bản là khó xác định, nhưng tôi tin tưởng những người như chủ tịch Vương căn bản là cực kỳ có thể.

- Hai người các anh thật sự là điều gì cũng dám nói, nếu để cho thư ký trưởng Trương nghe được những lời của các anh, sẽ cho các anh biết tay. Một người còn lại không tham gia vào thảo luận, sau khi nghe thấy giọng điệu của người nơi đây có chút khác thường thì không khỏi mở miệng dùng giọng thiện chí nhắc nhở.

Nhưng lời nói này cũng không làm cho hai người Tiểu Lưu và trưởng khoa Lý cho rằng đó là lời nhắc nhở thiện chí, trưởng khoa Lý chợt cười nói: - Tiểu Trần, trong phòng chỉ có ba người chúng ta, anh nói xem ai sẽ là người đi nói với lãnh đạo, là anh sao?

- Trưởng khoa Lý, ngài nói vậy là oan uổng cho tôi rồi, Tiểu Trần tôi tuyệt đối không làm ra những chuyện phải xin lỗi bạn của mình. Tiểu Trần nghe thấy trưởng khoa Lý coi mình là đối tượng hoài nghi, thế là không khỏi mở miệng bày tỏ sự trong sạch của mình.

- Tiểu tử anh không như vậy, vậy thì anh nói xem, những lời vừa rồi của Tiểu Lưu có đúng không? Trưởng khoa Lý nhìn qua Tiểu Trần rồi cười nói.

Có câu ép người lên Lương Sơn, bây giờ xem như Tiểu Trần đã chính thức cảm nhận được ý nghĩa của nó. Hắn biết rõ nếu bây giờ mình không nói vài câu, hai người kia sẽ không buông tha cho mình.

Nếu như không mở miệng thì không bằng sảng khoái nói vài câu. Trong phòng chỉ có ba người, hai người kia đã đi đầu, hắn không thể không theo sau.

Sau khi tự suy xét lại vấn đề thì Tiểu Trần chợt cười nói: - Tiểu Lưu nói đúng, những người phụ nữ như Văn Ngư Nhi thì căn bản chỉ có những người đàn ông như chủ tịch Vương mới có thể tiêu thụ được.

Tiểu Trần nói đến đây thì do dự giây lát, lại nói tiếp; - Các anh có nhìn tấm ảnh hay không? Tuy chủ tịch của chúng ta rất chính đáng, thế nhưng tôi cảm thấy Văn Ngư Nhi giống như xem chủ tịch Vương của chúng ta là bạn trai vậy.

Trưởng khoa Lý và Tiểu Lưu xem như ngồi trên núi xem hổ đấu, bây giờ càng hoảng sợ vì những lời nói của Tiểu Trần, thế nhưng trong lòng hai người cũng xuất hiện ý nghĩ này.

- Tiểu Trần quan sát rất tốt, rôi cũng cảm thấy giống như cô gái kia có ý với chủ tịch Vương. Tiểu Lưu nói xong thì đưa mắt nhìn trưởng khoa Lý. Lúc này trưởng khoa Lý do dự giây lát rồi trầm giọng nói: - Hai anh nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy có chút ý nghĩa sâu xa.

- Hì hì, tôi nghe nói trong hội nghị dân chủ cuộc sống thì chủ tịch Cố có nói ra những lời rất hay. Nếu đề tài đã được thông thoáng thì Tiểu Lưu cũng không cố kỵ lời nói của mình.

Tiểu Lưu nói như vậy không khỏi làm vang lên những tiếng cười thoải mái, trưởng khoa Lý khoát tay áo nói: - Sự thật là như vậy, anh không thấy hai ngày nay bí thư Văn và chủ tịch Cố có gặp nhau trên đường, chủ tịch Cố chào hỏi thì bí thư Văn cũng không quan tâm, lúc nào gương mặt cũng cực kỳ lạnh lùng sao?

- Thật vậy sao? Tiểu Lưu nói như vậy rồi lại cười: - Nhưng điều này cũng không có gì là bất ngờ, vì chuyện này đặt lên người ai cũng không thoải mái cho được.

- Hì hì, tôi cảm thấy làm người thì mở miệng phải chú ý, anh nghĩ lại mà xem trước đó mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo này là khá tốt, bây giờ đã đến mức không qua lại với nhau rồi. Tiểu Trần cảm khái một câu rồi nói.

Tiểu Lưu nhìn bộ dạng của Tiểu Trần, hắn không khỏi cảm thấy không vui, nhưng lại cười ha hả nói: - Trưởng khoa Lý, tôi cảm thấy nếu như có một người con rể như chủ tịch Vương thì bí thư Văn căn bản là cực kỳ tình nguyện.

- Tuy chủ tịch Vương có hơi lớn tuổi nhưng dù nhìn từ phương diện nào cũng là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, bí thư Văn sao không tình nguyện cho được? Nhưng chủ tịch Vương đã là người có vợ rồi, người ta sẽ tình nguyện tiếp nhận sao/ Tiểu Trần nói đến đây thì bên ngoài có người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa làm cho ba người trưởng khoa Lý cực kỳ hoảng sợ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó trưởng khoa Lý nói một câu mời vào.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào, khi thấy trưởng khoa Lý thì không khỏi trầm giọng nói: - Chào trưởng khoa Lý, tôi là Tiểu Hà của văn phòng thị ủy Thanh Chuyên, anh xem văn kiện này có phải là để ở đây không?

Khi thấy bộ dạng thành thật của Tiểu Hà thì ba người trưởng khoa Lý nhìn nhau cười, Tiểu Trần thì đứng lên nhường ghế của mình cho Tiểu Hà: - Tiểu Hà, mời ngồi.

Tiểu Hà căn bản không hiểu rõ nụ cười của ba vị kia có nghĩa là gì, thế nhưng hắn không khỏi có vài phần cảm khái. Thầm nghĩ phương diện phương án điều chỉnh sắp xếp lại trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh xem như có tác dụng khá lớn, thái độ công tác bây giờ mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Khi Tiểu Hà đang cảm khái thì Văn Thành Đồ đang dùng ánh mắt tức giận nhìn con gái của mình, hắn nâng ly trà lên cố gắng áp chế cơn giận, sau đó trầm giọng nói: - Tiểu Như Nhi, bố không phải nói với con rồi sao? Những ngày này không nên đến văn phòng tỉnh ủy.

- Con không phải là ăn trộm ăn cướp cái gì, sao lại không được đến đây? Tiểu Ngư Nhi cũng không sợ hãi với vẻ mặt trầm trầm của Văn Thành Đồ, nàng dùng giọng cực kỳ hào hùng phản bác lời nói của bố.

Văn Thành Đồ nhìn vẻ mặt của con gái Văn Ngư Nhi mà không khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, lúc này hắn hối hận vì trước đó quá mức dễ dãi với con gái. Nhưng dù thế nào thì đây là cô con gái bảo bối của hai vợ chồng, hắn cũng không đành lòng để phát sinh những sự kiện gì ảnh hưởng đến hình tượng chói lọi của con gái mình.

Khi Văn Thành Đồ đang thầm suy nghĩ thì Văn Ngư Nhi đã nói: - Bí thư Văn, ngài cứ bận rộn công tác, tôi ra ngoài có chút việc.

- Con về đi, bố đã nói với anh Trần rồi, sẽ cho người khác đến phỏng vấn. Văn Thành Đồ khoát tay áo dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Nhưng Văn Thành Đồ nói như vậy căn bản là chọc giận Văn Ngư Nhi, nàng nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ rồi nói: - Bố, dựa vào cái gì mà bố làm như vậy? Ngư Nhi con công tác đường đường chính chính, ngài dựa vào cái gì không cho con đi phỏng vấn? Con nói cho ngài biết, con sẽ đi phỏng vấn chủ tịch Vương, đó là công tác của con, không cần ngài xen vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK