- Chuyện gì xảy ra sao? Có người muốn chủ tịch Vương và chị Tiểu Bắc đi bộ từ công viên vui chơi về nhà, thật sự là quá uy phong, hừ hừ. Văn Ngư Nhi cũng chỉ biết được nửa vời về sự kiện này, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến phương diện nàng mượn chuyện này để nói về mình.
Lý Chinh Siêu còn định mở miệng, nhưng khi hắn nhìn sang gương mặt lạnh lẽo của Khang Tắc Chính thì chợt hiểu ra vấn đề. Hắn cũng không còn tâm tư trò chuyện với Văn Ngư Nhi, chỉ đi thẳng vào trong nhà.
Khang Tắc Chính có thể nhìn và hiểu Lý Chinh Siêu đang nghĩ gì, thế nhưng hắn bây giờ cũng không nói gì khác được, chỉ có thể đi theo Lý Chinh Siêu vào nhà Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang ngồi trong phòng khách, khi thấy Khang Tắc Chính và Lý Chinh Siêu đi vào thì đứng lên cười nói: - Bí thư Khang, bí thư Lý, hai anh là khách quý, mời hai anh ngồi.
Lúc này Vương Tử Quân tuy đã tháo kính xuống thế nhưng quần áo vẫn không thay đổi, Hoàng Sinh Diệu nhìn và hiểu mình hôm nay đã đá vào một miếng sắt rất lớn.
Chính mình sao không nhận ra chủ tịch Vương?
Hoàng Sinh Diệu nghĩ đến bộ dạng đeo kiếng và quấn khăn quàng cổ của Vương Tử Quân, thế là trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ, thật sự là hãm hại người.
- Chủ tịch Vương, tôi đến để xin lỗi ngài, là tôi không giáo dục con cái cho tốt, thế nên mới để cho hai đứa nó coi trời bằng vung. Khang Tắc Chính cũng không ngồi xuống, hắn nói rồi vung tay lên với Khang Mẫn và Hoàng Sinh Diệu: - Hai đứa gây nghiệp chướng mau đến đây, còn không mau xin lỗi chú Vương.
Hoàng Sinh Diệu lúc này đã bình tĩnh lại, bố vợ của mình đã muối mặt đến xin lỗi Vương Tử Quân, như vậy sẽ có kết quả tốt. Tuy Vương Tử Quân và Khang Tắc Chính không có mối quan hệ hòa thuận, thế nhưng Vương Tử Quân không nên xé bé ra to.
Nhưng Hoàng Sinh Diệu không ngờ bố mình tiến lên xin lỗi, sau đó lại ép mình gọi Vương Tử Quân là chú. Tuy Vương Tử Quân có lớn hơn mình vài tuổi, thế nhưng nhìn qua thì Vương Tử Quân còn trẻ hơn cả mình.
Nếu là bình thường thì Hoàng Sinh Diệu sẽ tuyệt đối không ngượng ngùng, thế nhưng khoảnh khắc này hắn chợt hiểu ý của bố vợ, chỉ cần mình kêu là chú, Vương Tử Quân dù có bực bội thế nào cũng không thể chấp nhất tiểu bối.
Hoàng Sinh Diệu nhìn thoáng qua vợ con của mình, hắn phát hiện gương mặt vợ có chút nhăn nhó, thế là lên tiếng nói: - Chú Vương, hai chúng cháu làm việc hoang đường, kính mong ngài phê bình nhiều hơn, chúng cháu đảm bảo sau này tuyệt đối không phạm vào sai lầm như vậy nữa.
Hoàng Sinh Diệu nói xong thì trơ mắt nhìn chú Vương ở phía đối diện, nhìn xem chú Vương có tha cho mình một lần hay không?
Khi Lý Chinh Siêu và Khang Tắc Chính cùng nhau đi vào thì Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn chỉ gọi một mình Lý Chinh Siêu, lại không ngờ có cả Khang Tắc Chính. Khi hắn đang thầm nghĩ xem Khang Tắc Chính đến đây làm gì, sau khi nhìn thấy Hoàng Sinh Diệu thì xem như hiểu ra vấn đề.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc, Hoàng Sinh Diệu nhìn thoáng qua Khang Mẫn, thật sự muốn hét lên một tiếng với người phụ nữ không biết nặng nhẹ này: - Bây giờ hướng gió đã thay đổi, cô tạm thời đừng nói theo kiểu như vậy, cô cho rằng đang ở nhà ai?
Khang Mẫn tuy áo quần đẹp đẽ hàng hiệu thế nhưng tướng mạo lại cực kỳ bình thường, nếu như không phải có một người bố làm quan, với tướng mạo khiêm tốn và tính tình theo kiểu như vậy, tám phần sẽ là một người phụ nữ ế chồng. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác biệt, có quá nhiều theo đuổi Khang Mẫn, điều này làm cho trong từ điển của Khang Mẫn có vài phần tự cho là đúng.
Năm xưa Khang Mẫn nhờ vào trực giác của tình yêu mà chọn một người khéo ăn nói như Hoàng Sinh Diệu. Thật ra trước đó Hoàng Sinh Diệu đã có bạn gái, hơn nữa cô bé kia không những xinh đẹp đáng yêu còn có dáng người nóng bỏng. Theo lời của Hoàng Sinh Diệu, chỉ cần nhìn bạn gái mình đi đứng cũng là một cảm giác hưởng thụ, đặc biệt là cặp mông, cực kỳ xinh đẹp.
Nghe nói sau khi Hoàng Sinh Diệu kết hôn thì có một lần gặp mặt bạn bè cũ có uống rượu say mèm, hắn vừa khóc vừa kể một câu chuyện, đám bạn học nghe xong không khỏi thổn thức đưa mắt nhìn nhau. Nội dung của câu chuyện là: Có một lễ cưới mà tân nương là con gái của một vị cục trưởng, đám khách đến dự đám cưới cảm thấy con gái của vị cục trưởng này dáng người như thùng nước, màu da đen nhẻm, căn bản không ra thể thống gì. Thế nhưng có một vị khách lại không cho là đúng, liên tục mắng đám khách kia không biết xấu hổ, vì làm cho cục trưởng vui vẻ mà liên tục nịnh nọt, thật sự là đáng nôn mửa. Sau khi thầm mắng đám khách đến dự hôn lễ, người này lại vứt xuống một câu, đó là không thèm quan tâm đến phản ứng của các người, vì mc yêu cầu tôi phải đi bái đường thành thân.
Câu chuyện này có phải phản ứng sự thật về Hoàng Sinh Diệu hay không thì mọi người không biết, thế nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là sau khi Hoàng Sinh Diệu cưới Khang Mẫn thì căn bản có được báo đáp lớn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã giống như đi trực thăng trong quan trường, từ cấp phòng lên cấp ban. Chỉ cần người này chịu khó sống động thêm vài năm, cấp cục không là vấn đề. Cũng vì điều này mà Hoàng Sinh Diệu căn bản là cực kỳ nghe lời Khang Tắc Chính, căn bản cùng vợ đi theo bố đến nhà Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng dư quang khóe mắt nhìn đám người Khang Tắc Chính thì hiểu ra vấn đề, hắn cảm thấy với quan hệ giữa mình và Khang Tắc Chính, chỉ dựa vào tình huống Khang Tắc Chính vì hai người kia mà chạy đến nhà mình, căn bản hiểu rõ quan hệ giữa ba người kia là không bình thường.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông thì chậm rãi khống chế mọi thứ, có một nhóm người dựa vào hắn, thế nhưng Khang Tắc Chính thì căn bản là một sợi gân, không ngỗ nghịch Vương Tử Quân, cũng không ủng hộ, như gần như xa mà thôi.
Trong mắt Vương Tử Quân thì Khang Tắc Chính là một người cực kỳ sĩ diện, bây giờ lại chạy đến nhà mình cho ra hành vi cầu tình thấp kém, tất nhiên những người liên quan phải có quan hệ thân mật. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Hoàng Sinh Diệu, cũng không nói lời nào.
Khang Tắc Chính sở dĩ nói ra những lời như vừa rồi cũng là có ý nghĩ không quan tâm đến thể diện của mình, dù thế nào cũng phải làm cho Vương Tử Quân mở một mặt lưới với con gái và con rể. Hắn thấy Vương Tử Quân tuy trẻ tuổi thế nhưng dù là trí tuệ hay phong độ cũng không thiếu hụt, chính mình hạ thấp tư thái bị đối phương phê bình vài câu là xong.
Nhưng phản ứng của Vương Tử Quân lại làm cho Khang Tắc Chính bất ngờ, sao lại trầm mặc không nói lời nào?
Khang Tắc Chính nhìn thấy bộ dạng khó thể tiêu tan của Vương Tử Quân, hắn không khỏi tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Vương, tôi quản giáo không tốt làm cho hai người bọn họ gây chuyện hồ đồ, ý của tôi là xử lý thật nghiêm hai người bọn họ.