Sự việc này xảy ra ai ở lại lâu sẽ gặp phải chuyện không may, thế thì có ai chịu ở lại trên mảnh đất thị phi này?
Kết quả là một bữa tiệc rượu náo nhiệt ở thành phố La Nam cứ như vậy mà hạ màn, không ai tiễn khách, cũng không có ai nói lời vui vẻ. Ngay cả những người có quan hệ tốt đẹp với nhau cũng chỉ gật đầu không nói lời nào, vội vã cáo từ bỏ đi.
Dù không ai nói thế nhưng mọi người lại ý thức được một vấn đề, đó chính là thời tiết ở thành phố La Nam sắp thay đổi.
Những người không có gánh nặng tất nhiên sẽ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại có nhiều người không có ít việc để lo, ví dụ như cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung. Sau khi Hà Tiến Chung lên xe, chưa đến một phút sau điện thoại đã vang lên. nguồn TruyenFull.vn
Hà Tiến Chung nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn có chút do dự, sau đó nhanh chóng nghe điện thoại. Hắn trầm ngâm nói với đầu dây bên kia:
- Bí thư Lục, tôi là Tiến Chung.
Người gọi điện thoại đến chính là Lục Ngọc Hùng, lần này cũng không phải là thư ký gọi điện thoại đến, chính Lục Ngọc Hùng trực tiếp cầm máy gọi đến. Sau khi Hà Tiến Chung lên tiếng, Lục Ngọc Hùng ở bên kia cũng không đáp lời ngay, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới thản nhiên nói:
- Quán trà Tam Tương.
Lục Ngọc Hùng nói xong thì đầu dây bên kia vang lên những âm thanh tút tút. Hà Tiến Chung không phải chỉ mới liên hệ với Lục Ngọc Hùng ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ bí thư Lục gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó phân phó với lái xe:
- Đi đến quán trà Tam Tương.
Lái xe không dám chậm trễ với lời phân phó của Hà Tiến Chung, hắn nhấn mạnh chân ga, chiếc xe số một trong cục công an nhanh chóng chạy về phía quán trà Tam Tương.
Quán trà Tam Tương cách khách sạn Tinh La một con phố, quán trà không quá lớn, trước kia chủ yếu là kinh doanh trà khô, bây giờ con gái bà chủ học pha trà quay về, thế là mở ra hai gian và lắp đặt thiết bị làm phòng trà.
Tuy đã là ban đêm nhưng quán trà Tam Tương vẫn sáng đèn, vẫn vang lên âm nhạc cổ điển, làm cho người ta sinh ra cảm giác phiêu diêu thoát tục.
Hà Tiến Chung cũng không có hứng thú gì với trò uống trà, hắn sở dĩ là khách quen nơi đây, cũng là vì bí thư Lục Ngọc Hùng thích đến chỗ này. Thật sự ứng với câu nói "Sở Vương thích eo thon, nhiều cung nữ nhịn ăn chết đói", Lục Ngọc Hùng thích uống trà, thế là Hà Tiến Chung nghiễm nhiên trở thành khách quen ở chỗ này.
- Chào cục trưởng Hà.
Một cô gái mặc sườn xám màu trắng thấy Hà Tiến Chung xuất hiện thì nhanh chóng tươi cười đón chào. Cô gái này không đặc biệt xinh đẹp thế nhưng lại giống như bình rượu lâu năm trong quán trà, làm cho người ta càng nhìn càng thấy có hương vị. Hà Tiến Chung sở dĩ được bà chủ nơi này hoan nghênh cực kỳ long trọng, cũng là vì thân phận của hắn.
Hà Tiến Chung khẽ gật đầu rồi khẽ nói:
- Ông chủ Lục ở chỗ nào?
- Mời ngài đi bên này!
Cô gái nói rồi duỗi bàn tay trắng nõn mời Hà Tiến Chung, khi nàng khẽ cúi người thì eo thon hơi gập lại, ngực ưỡn lên, mông cong vút, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người đối diện.
Tâm thần của Hà Tiến Chung không khỏi bị thu hút vì tư thế quyến rũ của cô gái trước mặt, thế nhưng ngay sau đó hắn đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Hắn thầm nghi đến tình huống cách đây vài ngày mình và trưởng phòng tài chính Lý Nhạc Ngũ với bí thư Lục Ngọc Hùng đến nơi này uống trà, Lý Nhạc Ngũ thừa lúc cùng mình đi vào nhà vệ sinh đã rỉ tai nói một câu:
- Những cô gái như thế kia đến pha trà rót nước, bí thư Lục sao có thể thờ ơ cho được?
Lúc đó Hà Tiến Chung căn bản chỉ xem đó là một câu nói vui cười, thế nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cô gái có biểu hiện cực kỳ tinh tế trước mặt, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy máu nóng bừng bừng.
Con bà nó, đây là lúc nào rồi mà mình còn có ý nghĩ như vậy? Hà Tiến Chung vô thức lắc đầu, trong lòng thầm oán hận chính mình, sau đó cùng cô gái trẻ đi vào trong một gian phòng.
Quán trà Tam Tương cũng không quá lớn, khi cửa mở ra thì Lục Ngọc Hùng đang ngồi uống trà trên chiếc ghế rộng rãi ở trong phòng. Cô gái khẽ cười cười với Lục Ngọc Hùng, sau đó nhanh chóng rót trà cho Hà Tiến Chung.
- Tiến Chung, ngồi đi.
Lục Ngọc Hùng khẽ khoát tay áo với Hà Tiến Chung rồi trầm giọng nói.
Hà Tiến Chung ngồi xuống vị trí không xa Lục Ngọc Hùng, hắn nhìn thoáng qua, cũng không lập tức mở miệng.
- Anh định làm như thế nào?
Sau khi cô gái kia rời khỏi phòng thì Lục Ngọc Hùng cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu lập lờ nước đôi, giống như hỏi mà cũng giống như hỏi thăm.
Hà Tiến Chung hiểu ý của Lục Ngọc Hùng, bí thư Lục đang hỏi xem mình có sạch sẽ trong vụ việc của Trịnh Khiếu Nam hay không. Trên đường đến đây thì hắn đã suy xét rất nhiều về vấn đề này, vì thế sau khi nghe được câu hỏi của Lục Ngọc Hùng thì dùng giọng không thẹn với lương tâm nói:
- Tôi làm việc thì bí thư Lục cứ yên tâm đi.
Lục Ngọc Hùng dùng ánh mắt cực kỳ ẩn giấu nhìn Hà Tiến Chung, hắn cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, chỉ lẳng lặng uống trà.
Lục Ngọc Hùng không nói lời nào, Hà Tiến Chung dù có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Lục Ngọc Hùng, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể nghẹn lời mà thôi. Hắn vốn không có hứng thú uống trà, bây giờ trà vào miệng lại càng sinh ra cảm giác nhạt nhẽo.
- Trịnh Khiếu Đống liên lụy vào sự việc này có sâu không?
Lục Ngọc Hùng cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa vấn đề này cũng chính là phương diện mà Hà Tiến Chung quan tâm nhất.
Trịnh Hiểu Nam sống hay chết thì Hà Tiến Chung không quan tâm, thế nhưng Trịnh Khiếu Đống thì hắn lại quan tâm. Dù sao Trịnh Khiếu Đống cũng biết rõ quá nhiều chuyện, nếu như Trịnh Khiếu Đống mở miệng, như vậy sẽ là một kiếp nạn quá lớn đối với bọn họ.
- Không quá rõ ràng, thế nhưng nếu chỉ dựa vào chút chuyện nhỏ nhặt thế này, tôi cảm thấy nó căn bản không làm gì được Trịnh Khiếu Đống.
Hà Tiến Chung dùng giọng điệu cực kỳ nắm chắc nói.
Lục Ngọc Hùng gật đầu nói:
- Trịnh Khiếu Đống thì tôi có thể yên tâm.
Sau khi Lục Ngọc Hùng lên tiếng thì hai người lại rơi vào trầm mặc. Lúc Hà Tiến Chung đang suy đoán mục đích Lục Ngọc Hùng gọi mình đến đây vào lúc này, hắn chợt nghe Lục Ngọc Hùng nói:
- Lúc này chúng ta quá sơ suất rồi.
Hà Tiến Chung căn bản rất đồng ý với câu nói cảm khái của Lục Ngọc Hùng, sự việc lần này hắn thật sự rất mất mặt. Sau khi suy nghĩ một lát thì Hà Tiến Chung trầm giọng nói:
- Bí thư Lục, ngài cứ yên tâm về sự việc ở cục công an, tôi đảm bảo sẽ không tái hiện tình huống thế này nữa.
Lục Ngọc Hùng không nói gì, hắn đưa mắt nhìn Hà Tiến Chung, giống như đang suy đoán xem lời nói của Hà Tiến Chung có bao nhiêu phần có thể tin tưởng được.