Đối diện Vương Tử Quân, Tần Hồng Cẩm đang từ bể bơi đi lên, nàng dùng khăn lau sạch mái tóc dài xinh đẹp, áo tắm bó sát người, càng làm cho cơ thể xinh đẹp của nàng càng trở nên kiều diễm.
Thời gian dần trôi qua, giống như căn bản không để lại trên người Tần Hồng Cẩm bất kỳ dấu vết gì, trên mặt nàng vẫn là khí chất ung dung, giống hệt như năm xưa Vương Tử Quân gặp nàng, căn bản không có gì biến đổi.
Tần Hồng Cẩm tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó nàng cười nói:
- Nhìn cái gì mà như người mất hồn vậy?
Vương Tử Quân giơ tờ báo cho Tần Hồng Cẩm xem, sau đó Tần Hồng Cẩm cười khúc khích nói:
- Bây giờ báo đảng đọc vào chỉ thấy những bài viết cổ lỗ, chỉ có thể dùng một câu để khái quát: Ai viết thì người đó xem, người khác sẽ không quan tâm. Anh vui vẻ như vậy làm gì? Cũng không phải cả bầu trời chui vào trong miệng anh.
Vương Tử Quân đưa tay kéo lấy vai của Tần Hồng Cẩm, hắn đưa cô nàng đang tức giận vào trong lòng mình, hắn chỉ lên tờ báo rồi nói:
- Em nhìn kỹ tên tác giả xem.
Tần Hồng Cẩm vốn đang khá ẩm ướt, nàng định vùng vẫy một chút, bây giờ nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì đưa mắt nhìn sang. Khi nàng thấy dòng chữ nhỏ xíu ghi là Hứa Tiền Giang, nàng chợt duỗi ty ôm lấy cổ Vương Tử Quân:
- Chồng, xem như em phải chúc mừng anh, trưởng phòng Hứa lần này chính thức tự mình đánh vào mặt mình.
Hứa Tiền Giang nào đâu chỉ là tự đánh vào mặt mình? Hơn nữa là một bạt tai cực kỳ nặng nề mới đúng. Dưới sự trợ giúp của Vương Tử Quân, hầu như các vị cán bộ cấp phó giám đốc sở trong tỉnh Sơn Nam đều biết trưởng phòng Hứa đang chọn cho mình một vị phó phòng tổ chức ở thành phố Đông Bộ, bây giờ trưởng phòng Hứa lại cho ra một bài viết như vậy, không phải tự mình làm khó mình sao?
Vương Tử Quân ôm Tần Hồng Cẩm đặt lên đùi mình, hắn khẽ vuốt ve tấm lưng lõa lồ của nàng, vẻ mặt cũng không quá thoải mái.
- Sao vậy, chồng, Hứa Tiền Giang sẽ phải thành thật một thời gian, anh có gì cần phải mất hứng như vậy?
Tần Hồng Cẩm là một người phụ nữ thông minh, nàng khẽ giữ lấy tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng quan tâm hỏi.
- Hồng Cẩm, em có biết không, trước nay Hứa Tiền Giang rất khách khí với anh, còn lần này vì sao ông ta lại cùng một giuộc với Đổng Quốc Khánh, cố ý gây khó cho anh không?
Vương Tử Quân ném tờ nhật báo tỉnh Sơn Nam ra, sau đó trầm giọng hỏi.
Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Tần Hồng Cẩm càng quan tâm đến những vấn đề này, vì nàng thấy người đàn ông này là bầu trời của mình, là một người quan trọng nhất trong cuộc sống của mình. Thế giới tình cảm của nàng được người đàn ông này lấp đầy, không thể nào cho vào những thứ gì khác, nàng tình nguyện vì người đàn ông này mà cho ra tất cả những gì mình có.
- Vì cái gì?
Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm có chút vội vàng.
- Vì bí thư Nhiếp rất có thể sẽ được điều động.
Vương Tử Quân véo gương mặt nhỏ nhắn của Tần Hồng Cẩm, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
- Sao lại có thể như vậy? Bí thư Nhiếp còn chưa công tác ở tỉnh Sơn Nam được ba năm, sao lại có thể được điều động nhanh như vậy được?
Tần Hồng Cẩm biết rõ Vương Tử Quân có thể phát triển mạnh mẽ ở tỉnh Sơn Nam cũng là nhờ có sự giúp đỡ của Nhiếp Hạ Quân, nếu Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, như vậy trợ lực của Vương Tử Quân sẽ biến mất.
Trong tỉnh Sơn Nam dù có nhiều người mà đặc biệt là Đổng Quốc Khánh nhìn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy khó chịu, điều này là khó tránh được. Đổng Quốc Khánh ít nhất cũng nể mặt Nhiếp Hạ Quân, thế cho nên dù cực kỳ chướng mắt cũng không dám đơn giản giở trò ngáng chân Vương Tử Quân.
Ai cũng biết sự việc trên quan trường bộc phát luôn bứt dây động rừng, cắt xương nối gân, dù là ai đến làm lãnh đạo tỉnh thì cũng sẽ không thể bỏ qua phương án gây dựng vòng tròn quan hệ cho mình. Một vòng quan hệ chính là thể hiện một lực lượng chính trị, nếu như bên trên không còn người quan tâm đến anh, phía dưới cũng không còn ai theo anh, anh sẽ là một người cô đơn, khó thể nào phát triển, khó thể thi triển khát vọng của mình. Đổng Quốc Khánh là lãnh đạo thành phố Đông Bộ, hắn sẽ phải cố gắng cân đối lợi ích của mình ở thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh biết rõ Vương Tử Quân không phải là người cô đơn, người này không chỉ có được vòng quan hệ chính trị của riêng mình, bản thân lại là một thành viên quan trọng. Hắn biết động vào vòng quan hệ kia sẽ gây ra tình huống cá chết lưới rách, điều duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng tạo dựng hạch tâm, cố gắng gầy dựng lực lượng để chống đối lại mà thôi.
Có câu thế này: Kẻ trí ngăn tin đồn, nhưng tin đồn cũng từ kẻ trí mà ra. Lịch sử Trung Quốc không thiếu những tin đồn thất thiệt, chỉ hươu bảo ngựa, lời đồn như quân, thập diện mai phục. Ai mà không thích đứng tránh sau rèm nhìn người ta diễn tuồng? Kẻ nào không thích thêm mắm dặm muối vào tin đồn cho nó có thêm hương vị? Chỉ cần không tổn thương đến lợi ích của bản thân mình, người người đều thích nói lời bịa đặt, người người đều là chủ nhân của tin đồn thứ thiệt.
Dân gian là như vậy, quan trường càng là như thế, đặc biệt là liên quan đến phương diện nhân sự, hễ có chút gió thổi cỏ lay thì nhiều người mở miệng nước chảy đá mòn, lan truyền như thật.
Vì thế Nhiếp Hạ Quân dù chưa rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng xã hội giống như ban tổ chức trung ương, đã liên tục tranh luận về hướng đi của bí thư Nhiếp và người nào lên tiếp quản vị trí đứng đầu tỉnh.
Tần Hồng Cẩm nhìn vẻ mặt không vui của Vương Tử Quân thì trong lòng bùng lên cảm giác yêu thương. Người đàn ông của nàng là hảo hán cứng rắn như sắt, nhưng cũng phải cần đến một đòn bẫy và hậu thuẫn cứng rắn như Nhiếp Hạ Quân.
Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm ân cần với mình, hắn cười chế nhạo:
- Nhìn bộ dạng hoảng hốt của em kìa, nào có một vị giám đốc chủ quản vài ngàn nhân viên lại có biểu hiện như vậy? Sớm biết em có phản ứng như thế, anh cũng sẽ không nói cho em biết.
Tần Hồng Cẩm khẽ kéo tay Vương Tử Quân, lúc này nàng dù không nói nhưng sự uan tâm trong lòng lại không thể nào che giấu được.
- Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, vì nó cũng chưa được định luận, dù là có định luận thì thế nào? Chồng em há là người chịu thiệt thòi sao?
Vương Tử Quân vừa nói vừa kéo tay Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ cười nói:
- Chúng ta bây giờ nghỉ ngơi một chút, ngày mai thật sự sẽ rất bận rộn.
Tần Hồng Cẩm là một người đứng đầu tập đoàn, những năm nay dù được Vương Tử Quân che mưa che gió nhưng cũng không thiếu kinh nghiệm. Nếu như khong phải Vương Tử Quân bày tỏ sự quan tâm quá mức, nàng cũng căn bản không có biểu hiện như vậy.
Vì thế nghe Vương Tử Quân an ủi như vậy thì Tần Hồng Cẩm cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này, nàng cười nói:
- Chồng, anh nên cảm ơn em cho tốt, em đề cử cho anh mười công ty, bọn họ đều là chuẩn bị di dời khỏi phương nam, chỉ cần các anh có điều kiện phù hợp, em cảm thấy ít nhất có một nửa trong số đó sẽ chịu ký kết hợp đồng.
Vương Tử Quân đã xem qua tư liệu về những công ty kia, hắn cũng hiểu rõ thực lực của bọn họ. Đừng nói là một nửa, dù là một phần ba thì lần này hắn đến phương nam mở hội chợ kêu gọi đầu tư cũng được một bát đầy thức ăn rồi.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không hài lòng lắm với kết quả này, trong ý nghĩ của hắn thì khu quy hoạch kỹ thuật cao phải là một nơi định vị phát triển các sản nghiệp mới và có kỹ thuật, không phải là nơi tập kết gia công. Nếu muốn để cho khu quy hoạch kỹ thuật cao chính thức phát triển theo đúng hướng, như vậy phải đổi mới công nghệ, chủ động kêu gọi đầu tư ở lĩnh vực công nghệ. Hắn cần lấy phương diện đổi mới ở khu quy hoạch kỹ thuật cao là căn bản, nhưng hiệu quả của nó là rất chậm; chỉ có thể kéo đầu tư bên ngoài mới cho ra hiệu quả nhanh, hơn nữa phải trực tiếp xúc tiến thăng cấp sản nghiệp, thăng cấp kết cấu, vì thế mà Vương Tử Quân có chiến lược hướng ra bên ngoài vào lúc này.
Chỉ là sự thật và kế hoạch luôn có sự khác biệt rất lớn, những khu quy hoạch kỹ thuật cao ở vùng kinh tế trọng điểm duyên hải phía nam đã được định hình và phát triển rất tốt, tuy thành phố Đông Bộ có điều kiện phát triển không thua ai, thế nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với các thành phố duyên hải. Nếu muốn thu hút những xí nghiệp kỹ thuật cao đến đẩy mạnh phát triển ở thành phố Đông Bộ thì không phải chỉ nói miệng là được.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm đang mở miệng tranh công với mình, hắn biết rõ nàng đã rất cố gắng ở phương diện này, thế là cười cười nói:
- Thật sự là khó có được, những ngày nay anh giao cả thân xác cho em, em thích làm gì thì làm, cứ tùy ý, anh tuyệt đối phục tùng.
- Đúng là lưu manh, bại hoại.
Tần Hồng Cẩm vung tay lên khẽ đấm một cái lên vai Vương Tử Quân, vẻ mặt thẹn thùng tràn đầy hạnh phúc.
Vương Tử Quân cười hì hì, hắn giữ lấy cánh tay của Tần Hồng Cẩm, sau đó hôn về phía chiếc miệng nhỏ nhắn như anh đào của nàng. Lúc bắt đầu Tần Hồng Cẩm còn nghênh đón rất mê say, nhưng khi động tác tay của Vương Tử Quân càng thêm không an phận, tay nàng nhanh chóng đưa ra giữ lấy bàn tay muốn tiến vào đồ bơi của hắn, sau đó dùng giọng căng thẳng nói:
- Anh đúng là, anh mới nghỉ ngơi một lát, bây giờ thấy gió lại muốn mưa sao? Anh không chờ đến tối được à? Khi đó anh tha hồ làm gì thì làm.
Những chuyện thế này giống như lửa đốt đống rơm, chỉ cần có ánh lửa lóe lên thì tất cả sẽ cháy bừng bừng, thế cho nên Vương Tử Quân nào chịu nghe lời Tần Hồng Cẩm? Hắn không cần phân trần mà kéo nàng vào lòng mình, hai bên dính lại với nhau.
Lại là một phen mưa gió, Vương Tử Quân từ trong hồ bơi đi lên, hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn nhìn Tần Hồng Cẩm đang nằm dưới tán dù mà nở nụ cười xấu xa.
- Anh đúng là, không biết quý cơ thể của mình, lập tức đến đây cho em.
Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt với nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân, nàng khẽ dùng giọng oán trách nói.
Vương Tử Quân thầm nghĩ Tần Hồng Cẩm cũng vì tốt cho mình, thế cho nên hắn đi đến chiếc ghế bên cạnh Tần Hồng Cẩm ngồi xuống. Hắn cầm lấy một chai nước uống một ngụm rồi cười nói:
- Em yên tâm, em có tình cảm sâu đậm với anh, anh tất nhiên sẽ càng thêm quyến luyến em. Ba mươi năm sau anh vẫn còn mạnh khỏe cứng rắn, cũng sẽ xông lên không cần quan tâm đông tây nam bắc.
Vương Tử Quân vừa nói vừa dùng tay nghịch ngợm trên bộ ngực của Tần Hồng Cẩm, nhưng lúc này nàng cũng không thuận theo hắn, nàng nhanh chóng dùng tay cản lại, sau đó còn nhanh chóng lấy quần áo trên mặt ghế mặc lên người. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Được rồi, được rồi, em coi như sợ anh, chủ tịch Vương, không biết anh có hào hứng theo em ra ngoài đi dạo một vòng không?
Tần Hồng Cẩm vừa nói vừa nghĩ đến vấn đề gì đó:
- Hai ngày này thành phố có tổ chức một hội chợ triển lãm công nghệ, không bằng chúng ta đến đó xem thế nào?
Vương Tử Quân đang buồn rầu vì chất lượng các xí nghiệp sẽ tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ, bây giờ nghe thấy Tần Hồng Cẩm nói như vậy thì lập tức có hứng thú. Hắn là một người trọng sinh nhưng thật sự cũng không hiểu nhiều về phương diện kỹ thuật cao, lúc này Tần Hồng Cẩm mời hắn đi xem triển lãm, thật sự là đúng tâm tư của hắn.
Hai người cùng đạt thành nhận thức nên tốc độ là rất nhanh, chỉ sau mười phút thì hai người đã thay đổi trang phục cùng ngồi lên một chiếc xe chạy về phía hội chợ kỹ thuật.
Cho đến nay Tần Hồng Cẩm luôn là một người khôn khéo trong cách ăn mặc, khí chất lại phi phàm, biểu hiện rõ sức quyến rũ của một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng lúc này nàng cùng Vương Tử Quân đi ra ngoài, nàng chỉ mặc một chiếc áo thun màu vàng, chiếc quần jean lửng, mái tóc dài được chải chuốt thẳng thớm, khí chất cơ thể nhanh chóng biến đổi.
Lúc này Tần Hồng Cẩm giống như không còn là người phụ nữ có thể hô phong hoán vũ trong thương trường các tỉnh phía nam, nàng biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, như một con chim nhỏ nép vào người Vương Tử Quân. Lúc này nàng còn đeo một chiếc kính râm, cho dù nàng không đeo kính, chỉ sợ người quen cũng không liên hệ nàng với hình tượng một tổng giám đốc của tập đoàn Quân Thành.
Vì phối hợp với cách ăn mặc của Tần Hồng Cẩm mà Vương Tử Quân cũng thay đổi trang phục, hắn mặc một bộ quần jean áo thun. Hai người đi cùng với nhau, thật sự biến thành một cặp tình nhân đang ở vào giai đoạn yêu thương say đắm.
Hội chợ triển lãm được tổ chức ở đường Tây Giao thành phố Nam Phương, cũng không phải là rất lớn, người đi đến thăm thú cũng không quá nhiều. Vương Tử Quân đi trong đám người, ánh mắt liên tục đảo qua những con rô bốt và phát minh mới lạ đủ mọi loại hình thù.
- Chồng, anh xem kìa.
Tần Hồng Cẩm chỉ về phía bên trái Vương Tử Quân, thấy cách đó không xa là một gian hàng đang trưng bày điện thoại, lúc này điện thoại còn rất đơn sơ, nhưng lại có thêm một chiếc camera.
Loại điện thoại cực kỳ đơn sơ này chẳng là gì với Vương Tử Quân, nhưng nó lại hấp dẫn ánh mắt của Tần Hồng Cẩm. Nàng thấy chiếc điện thoại, sau đó khẽ cảm khái:
- Chồng, chiếc điện thoại này nếu được sử dụng phổ biến thì quá tốt, em đây muốn gặp anh lúc nào cũng được.
Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm nói lời tâm tình như vậy thì nhịn không được phải kéo người phụ nữ thấu hiểu lòng người và khong có nhiều yêu cầu này vào lòng, hắn thật sự thiếu nợ nàng khá nhiều.
- Tử Quân, anh xem chúng ta đầu tư vào ngành điện thoại có được không?
Khi Vương Tử Quân đang yên lặng cảm nhận tình cảm giữa hai người, hắn chợt nghe thấy Tần Hồng Cẩm khẽ hỏi.