Lưu Thành Lâm cũng không nói gì thêm, Vương Tử Quân cũng xem như đã hiểu tâm tình của Lưu Thành Lâm ở sự kiện này. Trước đó Lưu Thành Lâm mất ăn mất ngủ vì muốn đưa xe Tùng Thử ra thị trường, bây giờ có được thành công trước mắt, thế nhưng lại bị người ta đạp ra khỏi công ty, tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lưu Thành Lâm cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút trong điện thoại mà không khỏi thở dài. Cho đến bây giờ hắn vẫn tin tưởng rằng người thích hợp đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chính là Lưu Thành Lâm, người này hoàn toàn có năng lực đưa công ty tiến lên vinh quang.
Nhưng tình hình hiện tại không phải là Lưu Thành Lâm bỏ gánh mặc kệ, chính là tỉnh Nam Giang chối bỏ nhân tài.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy không chút thoải mái thì Du Giang Vĩ dẫn một người vào phòng, người này chính là phó phòng thường vụ Trần Viễn Lũng.
Sau sự kiện Vương Tử Quân điều chỉnh phân công lần trước thì Trần Viễn Lũng căn bản luôn cố gắng tránh mặt Vương Tử Quân, cũng rất an phận ở phòng tổ chức. Thế nhưng kết quả của hội nghị thường ủy lần trước giống như một ngọn gió xuân làm thức tỉnh Trần Viễn Lũng trong giấc ngủ đông, ngay cả tiếng cười nói cũng thêm vang vọng.
Trần Viễn Lũng vừa đi đến thì đã cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi đi đến văn phòng tỉnh ủy, vừa vặn gặp mặt bí thư Diêu. Khi đó bí thư Diêu có hỏi về chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi tranh thủ thời gian tỏ thái độ, nói rằng phòng tổ chức nhất định sẽ đề cao hiệu suất công tác.
Vương Tử Quân vốn có chút bực mình, lúc này thấy Trần Viễn Lũng hấp tấp chạy đến, lại nói đến điều này, thế là trong lòng có thêm vài phần chán ghét. Trần Viễn Lũng tất nhiên không biết cảm thụ tâm lý của Vương Tử Quân, hắn há miệng nói rất lớn, giọng nói sang sảng, có lẽ là vì kích động cho nên đầu óc cũng hoạt động tốt hơn.
Vương Tử Quân cảm thấy buồn cười, hắn đã tiếp xúc qua nhiều cấp bậc quan viên, Trần Viễn Lũng trước mặt dù thế nào cũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, hơn nữa còn là người quyền cao chức trọng, thế nhưng sao lại có tố chất trình độ kém như vậy?
Cũng khó trách Trần Viễn Lũng, có lẽ khi mà phần bánh ngọt quyền lợi bị mình lấy đi, căn bản tạo nên tổn thất không thể đo lường cho Trần Viễn Lũng. Lúc này tất nhiên Trần Viễn Lũng phải dựa vào Diêu Trung Tắc, cố gắng đôi diện với lực lượng của Vương Tử Quân, dùng Diêu Trung Tắc để chống lại Vương Tử Quân.
Nhưng Trần Viễn Lũng cảm thấy đó là mình đang tụ tập lực lượng, chẳng qua người ta nhìn vào lại thấy hắn đang tự mình hóa thành mũi thương. Người này sao lại ngu ngốc hóa thành viên đạn đồng bay như điên về phía trước như vậy?
Cái gì gọi là gặp mặt bí thư Diêu? Rõ ràng là anh chủ động đi dán mặt lên mông bí thư Diêu, còn tranh thủ thời gian tỏ thái độ, sự việc của phòng tổ chức há để cho một vị phó phòng như anh tỏ thái độ sao? Người này căn bản không định vị rõ ràng thân phận và địa vị của mình, còn đứng đây nói nhiều lời? Đúng là quá ngây thơ.
Vương Tử Quân thầm oán hận, hắn cuối cùng cũng không khắc chế được, hắn đặt mạnh cây bút trong tay xuống mặt bàn rồi dùng giọng lạnh lùng nói: - Anh đi ra ngoài cho tôi.
Trần Viễn Lũng có chút kinh ngạc, hai mắt trợn trừng, gương mặt cực kỳ khó coi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Khoảng thời gian trước Vương Tử Quân căn bản là chuyện bé xé ra to, giẫm hắn xuống bùn. Hắn đã suy nghĩ nhiều biện pháp đối phó, ví dụ như không thể trêu vào thì trốn, không gặp mặt thì tâm tình không phiền muộn, nước giếng không phạm nước sông, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng bây giờ sự việc đã qua, lúc này Trần Viễn Lũng cũng không muốn trốn tránh, hắn đã có được nơi nương tựa của mình, hội nghị thường ủy ngày hôm trước chính là một minh chứng rõ ràng.
Mặc dù trước nay Vương Tử Quân luôn tỏ ra cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, thế nhưng Trần Viễn Lũng biết Vương Tử Quân căn bản là hạng người tâm cơ âm trầm, bề ngoài hiền lành, không bao giờ nói ra những lời quát mắng. Nhưng hôm nay đối phương lại lớn tiếng không che đậy miệng, thật sự là quá không bình thường. Hắn vừa định mở miệng, chợt thấy gương mặt không tốt của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt phát lạnh.
Trần Viễn Lũng uể oải rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mặt mũi nóng bừng bừng. Hắn cực kỳ không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại không thèm nể mặt mình như vậy.
Dù thế nào thì Trần Viễn Lũng cũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, Vương Tử Quân sao có thể dùng kiểu bạo ngược để đối đãi với mình? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế là có chút do dự, sau đó đi đến phòng làm việc của bí thư Diêu Trung Tắc.
Phòng làm việc của bí thư Diêu Trung Tắc vẫn như thường, vẫn có nhiều người đến báo cáo công tác, nhưng sau khi nghe nói Trần Viễn Lũng đến thì Diêu Trung Tắc cho thư ký trực tiếp đưa vào. Khi thấy Diêu Trung Tắc đang thản nhiên tự đắc ngồi uống trà thì Trần Viễn Lũng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trần Viễn Lũng cố gắng nặn ra nụ cười, hắn chào hỏi Diêu Trung Tắc: - Chào bí thư Diêu, ngài có vẻ thanh nhàn quá.
Diêu Trung Tắc cười khoát tay áo với Trần Viễn Lũng nói: - Viễn Lũng đến đấy à? Mời ngồi, đứng làm gì.
Diêu Trung Tắc nói rồi khoát tay áo với thư ký của mình: - Sau này Viễn Lũng đến, chỉ cần phòng làm việc của tôi không có người, có thể trực tiếp mời trưởng phòng Trần đi vào, không nên đứng chờ mất thời gian, nhớ kỹ chưa?
Thư ký vội vàng gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng dâng trà cho Trần Viễn Lũng. Lúc này Trần Viễn Lũng cảm thấy ánh mắt viên thư ký kia nhìn mình đã có thêm vài phần tôn trọng. Thực tế thì Trần Viễn Lũng cảm thấy trực tiếp đi vào trong phòng của bí thư Diêu cũng chẳng phải là đặc quyền khó lường, nhưng đây là một hành vi biểu hiện sự thân cận. Diêu Trung Tắc thông qua thủ đoạn này để tìm cách lôi kéo chính mình.
Lúc này Trần Viễn Lũng có thể từ chối lời lôi kéo của Diêu Trung Tắc sao? Căn bản là không thể. Vì hắn ở đơn vị gặp một Vương Tử Quân không ưa, nếu như hắn làm cho Diêu Trung Tắc nổi giận, như vậy càng không dễ sống.
- Cám ơn bí thư Diêu đã tín nhiệm tôi, tôi thật sự cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Trước kia Trần Viễn Lũng mở miệng tâng bốc khá hàm súc, nhưng hôm nay hắn lại không quan tâm đến kỹ thuật che đậy của mình.
Diêu Trung Tắc cũng không phải mới liên hệ với Trần Viễn Lũng ngày một ngày hai, thế nên cũng hiểu rõ tính nết của người này là gì. Lúc này nghe thấy đối phương thổ lộ trắng trợn như vậy thì cảm thấy có vài phần cảm xúc không đúng.
Tuy buồn bực nhưng Diêu Trung Tắc cũng không hỏi, chỉ miễn cưỡng ngồi lên ghế, hai tay duỗi thẳng đặt lên thành ghế, mắt nhìn về phía trước, biểu hiện hờ hững, rất khó ai đoán được ý nghĩ trong lòng hắn.
Trần Viễn Lũng cũng không mở miệng nói vài câu tu bổ bầu không khí, hắn nhanh chóng ngồi không yên, dùng giọng tức tối nói: - Bí thư Diêu, tôi không có năng lực làm tốt sắp xếp của ngài. Sau khi ngài nói thì tôi đã đi tìm báo cáo cho trưởng phòng Vương, thế nhưng anh ta...Anh ta chỉ vào mặt đuổi tôi ra ngoài.
Diêu Trung Tắc đang cầm ly uống một ngụm trà nghe Trần Viễn Lũng nói chuyện, lúc này lời nói của Trần Viễn Lũng không khỏi làm cho lão kinh ngạc. Lão là người liên hệ với Vương Tử Quân gần một năm qua, căn bản cảm nhận được nhiều điều, người kia tuy không lớn tuổi nhưng cực kỳ trầm ổn, căn bản là có thủ đoạn và có cả tâm cơ. Chưa nói đến phương diện xử lý sự việc của Vương Tử Quân, nhìn từ phương diện mưu kế đối sách cũng thấy đây là cáo già tu luyện lâu năm.