Khi Xà Tiểu Cường chuẩn bị ngồi xuống thì phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đi đến.
Khi thấy Lý Thừa Uyên thì Xà Tiểu Cường lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, chủ tịch Chử đang xem văn kiện.
Xà Tiểu Cường lên tiếng rồi cùng Lý Thừa Uyên đi ra ngoài. Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, trước nay đến phòng làm việc của chủ tịch Chử thường không cần chào hỏi sớm, Xà Tiểu Cường đi theo chỉ có tác dụng gõ cửa mà thôi.
- Tiểu Cường, có phải lãnh đạo đang rất mất vui không?
Khi đi đến cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong thì Lý Thừa Uyên dùng giọng bình thản nói.
Xà Tiểu Cường rất nguyện ý kết giao với Lý Thừa Uyên, mà phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng căn bản rất biết cách xử lý quan hệ. Trước đó cô em vợ của Xà Tiểu Cường tốt nghiệp đại học mà không tìm được công tác phù hợp, thế là Lý Thừa Uyên sắp xếp cho cô em vợ của hắn vào làm phó phòng của một công ty di động, tuy chức vụ bình thường nhưng thu nhập rất tốt.
Hơn nữa sau đó Lý Thừa Uyên giống như quên mất chuyện này, chưa từng đề cập đến nó trước mặt Xà Tiểu Cường. Điều này làm cho Xà Tiểu Cường rất thoải mái, trong lòng thầm cảm kích Lý Thừa Uyên. Mặc dù hắn đi theo Chử Vận Phong thì có nguyên tắc của mình, thế nhưng nếu trong phạm vi cho phép, hắn vẫn tình nguyện tiết lộ chút thông tin cho Lý Thừa Uyên.
- Hôm nay viện trưởng Kim viện kiểm sát nhân dân tỉnh yêu cầu tiến hành truy cứu trách nhiệm của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp ở sự kiện vỡ hồ chứa chất thải khai khoáng, thế cho nên tiến hành bắt giữ giám đốc Đổng của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp.
Xà Tiểu Cường nói rất khẽ, khi đến gần phòng làm việc của Chử Vận Phong thì càng ngậm chặt miệng.
Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Sau khi Xà Tiểu Cường gõ cửa đi vào bên trong, hắn cũng theo chân đối phương đi vào.
Chử Vận Phong giống như biết Lý Thừa Uyên đi đến, lão đang nghe điện thoại, chỉ khẽ đưa tay chỉ vào ghế sa lông, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được, chúng ta cần phải tin tưởng vào năng lực của đồng chí trẻ tuổi, hơn nữa còn phải chú trọng vào tính năng động chủ quan của các đồng chí lão thành. Chỉ khi nào hai phương diện kia dung hòa vào nhau nguyên vẹn mới có thể là nhân tài, mới phục vụ tốt cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Xà Tiểu Cường rất muốn nghe thêm một chút nữa, thế nhưng kỷ luật tu dưỡng nhiều năm làm hắn rót nước trà cho Lý Thừa Uyên xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử.
Xà Tiểu Cường lại ngồi xuống bàn làm việc trong phòng của mình, hắn suy tư về những gì sắp xảy ra. Vừa rồi chủ tịch Chử đã liên hệ với bí thư Diệp, hơn nữa còn gọi phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đến phòng làm việc của mình, lúc này chủ tịch Chử đang làm gì? Không cần nói cũng biết.
Xem ra chủ tịch Chử quyết định vung tay thật mạnh trong sự kiện này, nếu không sẽ chẳng làm như vậy. Nhìn bộ dạng của chủ tịch giống như dù thế nào cũng phải đẩy Chân Hồng Lỗi lên vị trí phó chủ tịch tỉnh.
- Cốc cốc cốc.
Khi Xà Tiểu Cường đang tiếp tục đắm mình suy xét thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn ngẩng đầu và thấy phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn đang đứng nơi đó. Khi thấy Kim Hành Thuấn thì Xà Tiểu Cường vội vàng nở nụ cười tiến lên chào đón.
- Chủ tịch Kim, mời anh ngồi.
Xà Tiểu Cường vừa rót nước cho Kim Hành Thuấn vừa dùng giọng nhiệt tình nói.
- Tiểu Cường, chủ tịch Chử có rảnh không?
Kim Hành Thuấn khoát tay áo với Xà Tiểu Cường, tỏ ý không cần phiền toái như vậy, hắn khẽ hỏi Xà Tiểu Cường.
Xà Tiểu Cường tất nhiên sẽ không có gì cần che giấu ở phương diện này, hắn cười nói:
- Chủ tịch Lý vừa mới đi vào, để tôi vào xem thế nào.
- Không cần, tôi sẽ chờ một chút nữa vậy. Tiểu Cường, hai người chúng ta đã lâu rồi không trò chuyện với nhau thì phải.
Kim Hành Thuấn tỏ ý cho Xà Tiểu Cường ngồi xuống vừa khẽ nói.
Khi hai người trò chuyện thì Xà Tiểu Cường chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nghe máy, bên trong vang lên giọng nói phụ nữ rất ôn hòa:
- Tiểu Cường, tôi là Chương Thu Mi, lúc này chủ tịch Chử có rảnh không?
Hội nghị thường ủy vào lúc năm giờ chiều có thể nói tác động đến tâm tư của nhiều người, tuy đã đến lúc tan tầm thế nhưng căn bản không ai dám trốn việc, cả đám người ngồi đàng hoàng trên vị trí của mình.
Trong văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vẻ mặt của chủ nhiệm Vu Trường Long là không quá tốt. Hắn là cán bộ lão thành của khối tư pháp, khứu giác chính trị của hắn rất linh mẫn, khi nhiều chuyện còn chưa kịp xảy ra thì hắn đã căn bản tìm được đáp án.
Hội nghị thường ủy lần nà sẽ phát sinh điều gì? Vu Trường Long căn bản có dự đoán của mình. Nhưng hắn không quan tâm đến vấn đề này, điều hắn cần quan tâm chính là những sự việc sắp phát sinh. Nếu bí thư Vương bị phân chia quyền lực, như vậy hắn cần phải tìm ra hướng đi mới.
Tuy bí thư Vương điều động hắn từ vị trí chủ nhiệm lên thư ký trưởng là căn bản không có gì khó khăn, thế nhưng hướng đi lên từ vị trí kia lại càng thêm khó. Người ta ai cũng có tâm tư được voi đòi tiên, Vu Trường Long cũng không phải ngoại lệ.
- Chủ nhiệm Vu, thành phố Đông Hồng phát sinh một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một người đàn ông say rượu chạy xe như điên đã đâm chết bốn người đi đường.
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi trầm giọng báo cáo với Vu Trường Long.
Say rượu lái xe? Còn đâm chết người? Vu Trường Long cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên, đây nhất định là vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Hắn nhìn tên cán bộ trẻ tuổi rồi trầm giọng nói:
- Người gây tai nạn đã được khống chế chưa?
- Cục công an thành phố Đông Hồng đã khống chế được người kia, anh ta không những tông chết bốn người, còn làm bị thương bảy tám người khác, trước mắt những người bị thương đã được nhân dân đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Tên cán bộ thanh niên nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ tức giận:
- Chủ nhiệm Vu, nên trừng phạt thật nặng những kẻ lái xe say rượu, vì trong số những người bị chết còn có học sinh vừa mới đi học về.
Vu Trường Long khẽ gật đầu, hắn cũng rất tức giận. Dù hắn công tác trong cơ quan và được mài đi nhiều góc cạnh trên người, thế nhưng còn chưa thể nào mài phẳng lương tri của hắn. Bốn người chết, trong đó còn có học sinh, nghĩ đến tình cảnh như vậy thì hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Được rồi, Tiểu Lý, chuyện này anh thông báo cho các vị phó bí thư khác, tôi đi báo cáo cho bí thư Vương một chút.
Vu Trường Long cầm cặp văn kiện rồi đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Mặc dù biết bí thư Vương là người thế nào, thế nhưng khi đi gần đến khu văn phòng của bí thư Vương thì Vu Trường Long vẫn đi chậm lại một chút. Dù sao thì Vương Tử Quân vẫn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn cũng không muốn làm cho bí thư Vương mất hứng.