Vương Tử Quân còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra, Kim Chính Thiện nhìn Vương Tử Quân xách theo thứ gì đó trên tay, thế là nở nụ cười nói: - Bí thư Vương, tôi còn định mời ngài dùng cơm, thế nào? Ngài còn đưa thức ăn đến nữa sao?
Vương Tử Quân căn bản rất thích những câu nói này của Kim Chính Thiện, hắn cười cười nói: - Nếu anh mời tôi ra ngoài dùng cơm thì tôi cũng không khách khí, thế nhưng anh mời tôi dùng cơm trong nhà, tôi cũng không muốn làm phiền chị nhà.
- Bí thư Vương, bà nhà tôi đang bận rộn, mời anh vào, mời vào. Kim Chính Thiện nói rồi trực tiếp cầm lấy túi Vương Tử Quân đang xách trên tay, sau đó nghênh đón Vương Tử Quân vào nhà.
Triệu Hiểu Bạch đang thu dọn vài thứ trong phòng khách, hắn thấy Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện đi vào thì cung kính chào hỏi: - Chào bí thư Vương.
- Chào cậu, Hiểu Bạch. Vương Tử Quân lên tiếng rồi nói với Kim Chính Thiện: - Hiểu Bạch khá tốt, làm người trung hậu cẩn thận, là một mầm mống tốt.
Vương Tử Quân nói lời khích lệ làm cho Triệu Hiểu Bạch cúi đầu, Kim Chính Thiện nhìn Triệu Hiểu Bạch cúi đầu mà trong lòng không khỏi lóe lên cảm giác khác thường. Tuy hắn biết rõ Vương Tử Quân lớn hơn Triệu Hiểu Bạch bảy tám tuổi, thế nhưng lúc này hai người đứng chung một chỗ thì nhìn Vương Tử Quân còn trẻ hơn cả Triệu Hiểu Bạch. Nếu như là người không biết thân phận giữa hai người, chỉ sợ nghe câu khích lệ của Vương Tử Quân sẽ sinh ra cảm giác quái dị.
- Bí thư Vương, Hiểu Bạch căn bản không lanh trí, sau này cần ngài bồi dưỡng nhiều hơn. Kim Chính Thiện nói lời thật lòng, Triệu Hiểu Bạch căn bản có chút khiếm khuyết ở phương diện nhạy bén. Vương Tử Quân cười cười ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Những người được phó thác chuyện đại sự đều phải giống như Hiểu Bạch đây.
Tuy Vương Tử Quân cũng không giải thích cho Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng Kim Chính Thiện là dượng của Triệu Hiểu Bạch, hắn lại cảm thấy rất vui mừng.
Khi hai người Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện đang trò chuyện với nhau thì dì Hai của Triệu Hiểu Bạch đi ra, nàng khách khí nói vài lời với Vương Tử Quân, tất nhiên nội dung chủ yếu đều liên quan đến Triệu Hiểu Bạch. Kinh điển nhất chính là một câu thế này: - Tiểu tử này có gì không đúng thì kính mong bí thư Vương cứ dạy bảo cho tốt, không nghe thì đánh cho nó một trận.
Có lẽ vì không chịu được bầu không khí khi có mặt Vương Tử Quân, thế nên Triệu Hiểu Bạch đi theo dì Hai nấu cơm. Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện, lúc này Kim Chính Thiện chợt nói: - Có nên cho công ty Quả Mậu một bài học không?
Vương Tử Quân không nghi ngờ năng lực của Kim Chính Thiện, người này là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn có quyền lợi và năng lực như thế.
Để Kim Chính Thiện ra tay thì căn bản cũng không phải một chuyện xấu, thế nhưng Vương Tử Quân đã có tính toán của mình. Hơn nữa nếu để lộ ra tâm cơ của mình thì ít nhiều cũng bị người ta nắm lấy đằng chuôi, thế nên hắn chỉ cười nói: - Có một câu nói thế này: Nếu không để tôi lưu danh trăm năm, xin cho tôi để lại tiếng xấu muôn đời, có nghĩ là nếu như một xí nghiệp rơi vào đầu sóng ngọn gió của dư luận thì cũng không phải là một việc xấu, nhìn từ góc độ nào đó thì căn bản sẽ quảng cáo tên tuổi của bọn họ, sẽ làm cho họ có được lực ảnh hưởng nhất định. Bí thư Kim, nếu cứ bới lông tìm vết với bọn họ, như vậy chỉ sợ sẽ đưa ra hiệu quả bọn họ mong muốn. Thế nên chúng ta cũng đừng nên quan tâm, nếu cứ tiếp tục tạo nghiệt sẽ lãnh lấy hậu quả.
Lý Đức Khốc là một cái tên nghe qua rất khác biệt, rất nhiều người khi nhìn thấy người đứng đầu công ty Quả Mậu là Lý Đức Khốc thì không khỏi nói vài ba câu vui đùa, tán thưởng cái tên của hắn.
Lý Đức Khốc thật sự có chút đắc ý vì điều này, thế nhưng thực tế thì trước đó Lý Đức Khốc cũng không phải có tên là Lý Đức Khốc, trước khi chưa phát đạt thì tên của hắn là Lý Đắc Khổ. Khi hắn đang cố gắng tìm cơ hội phát triển cho mình, hắn chưa từng nghĩ rằng cái tên của mình có gì là không đúng, thế nhưng sau khi phát đạt thành danh thì hắn lại đổi tên thành Lý Đức Khốc.
Lý Đức Khốc vốn chỉ muốn sửa tên cho dễ nghe, thế nhưng đáng tiếc là cái tên này được nhiều người biết, nếu như hắn tùy tiện bỏ đi, như vậy sẽ làm cho người ta chê cười. Cuối cùng hắn mới áp dụng phương án đổi tên hơi giống tên cũ một chút, từ Lý Đắc Khổ thành Lý Đức Khốc.
Trong mắt nhiều người thì Lý Đức Khốc chính là một truyền kỳ làm giàu, năm xưa sau khi nghỉ việc trong nhà máy thì hắn biến thành một nhân vật có cấp bậc cao, chuyển biến này chỉ xảy ra trong thời gian mười năm.
Mười năm đó Lý Đức Khốc căn bản mạnh vì gạo bạo vì tiền kết hợp với ánh mắt độc đáo của mình để kiếm được không ít lợi ích. Điều quan trọng nhất với hắn là đầu tư, hơn nữa là đầu tư ở phương diện chính trị. Cách đầu tư này có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng lợi ích cũng rất lớn.
Những ngày qua tâm tình của Lý Đức Khốc không được tốt cho lắm, vì hắn cảm thấy một phương diện đầu tư của mình vừa thất bại thảm hại. Nhưng thất bại cũng không là gì, chỉ sợ sẽ bị kẻ địch phản kích mạnh mẽ.
Tuy Lý Đức Khốc thầm hiểu sự tồn tại của mình không là gì với đối phương, thế nhưng nếu như ngày nào đó người ta vui vẻ muốn tìm chuyện của mình, như vậy giống như bóp chết một con kiến mà thôi.
Nhưng hôm nay trong mắt mọi người thì Lý Đức Khốc vẫn tỏ ra vui vẻ như trước, mặt mũi tỏa sáng. Khi hắn đi vào trong công ty, hai nữ nhân viên tiếp tân phụ trách công tác đón tiếp khách lại xì xào bàn tán vài điều với nhau mà không phát hiện ra hắn.
Khi hai người nhân viên này nhìn lên thấy Lý Đức Khốc thì trái tim giống như muốn vọt ra ngoài.
Khi hai cô nàng nhân viên đang chờ cơn thịnh nộ từ giám đốc, chợt thấy Lý Đức Khốc nở nụ cười đi đến nói: - Hai cô đang giở trò quỷ gì vậy? Khi làm việc còn tán gẫu vui vẻ với nhau, chỉ sợ bị trộm viếng thăm cũng không biết. Sau này không được tiếp tục như vậy nữa, nếu để cho tôi bắt gặp một lần nữa, tôi sẽ giữ lại tiền lương tháng của hai cô.
Hai cô nhân viên tiếp tân thấy Lý Đức Khốc đi vào trong thang máy mà không khỏi sợ ngây người. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Lúc này bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hôm nay giám đốc Lý uống nhầm thuốc sao?
Hai ngày trước một nhân viên luôn tìm được niềm vui của giám đốc Lý vì nói chuyện có hơi lớn mà bị giám đốc Lý mắng ngập đầu, nói miệng anh sao giống như bao thuốc nổ như vậy? Lời nói của giám đốc Lý khi đó như sấm sét, căn bản làm cho người ta cảm thấy điếc cả tai.