Hai tên cảnh sát giao thông cảm thấy luống cuống tay chân, bọn họ trơ mắt nhìn Vương Tử Quân lên xe rồi bỏ đi.
- Không phải biển số giả đấy chứ? Viên cảnh sát giao thông cao khẽ hỏi.
- Kẻ nào muốn chết mà dám dùng biển số giả này? Một tên cảnh sát giao thông gãi gãi đầu rồi nói: - Anh cảm thấy đó là giả sao?
- À, tôi nhớ ra rồi, anh Lưu cũng giữ một chiếc xe của nhóm người này.
- Hì hì, không những là anh Lưu giữ xe của bọn họ lại, chúng ta cũng giữ một chiếc xe của bọn họ, có lẽ lần này chúng ta không thể nào chịu nổi rồi.
Thất phu nổi giận thì máu tươi tung tóe, Vương Tử Quân, là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, bọn họ ép chủ tịch tỉnh khổ sở thì sẽ có kết quả gì?
Hai người nghĩ đến tình huống hả hê của mình, thế là không khỏi sinh ra tâm tư muốn chết.
- Mau gọi điện thoại cho đại đội trưởng, vấn đề này chúng ta không xử lý được. Viên cảnh sát giao thông cao lớn lấy điện thoại ra, hắn còn chưa kịp gọi đi thì có người gọi đến: - Triệu Giáp, hai các anh bị làm sao vậy? Nếu không tìm ra những người kia, ông sẽ lấy mũ quan của hai người.
...
- Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh Sầm Vật Cương đến kiểm tra tình hình phát triển kinh tế của thành phố Linh Long, bí thư Sầm Vật Cương cho ra vài ý kiến...Bí thư Sầm yêu cầu toàn thể cán bộ thành phố Linh Long đồng lòng đoàn kết cùng phát triển, cho ra những cống hiến xứng đáng với tỉnh Mật Đông.
- Trên hội nghị cán bộ cấp cục của thành phố Linh Long, bí thư Sầm đã nói: Bây giờ kinh tế Mật Đông đang ở vào giai đoạn anh truy tôi đuổi, có câu đi ngược dòng nước không tiến sẽ thụt lùi. Chúng ta nhất định phải lấy phương diện phát triển kinh tế làm động lực để xây dựng xã hội hài hòa, an cư, tiện nghi...
Khang Tắc Chính vừa xem thời sự vừa thầm nghĩ đến một phần văn kiện mà trước đó mình được đọc khi đến báo cáo với Sầm Vật Cương. Khi đó Sầm Vật Cương đưa văn kiện này cho hắn xem, sở dĩ cho hắn xem cũng là vì muốn cho ra ý kiến.
Tuy văn kiện kia không quá dài thế nhưng nội dung bên trong lại bao hàm nhiều yếu điểm biện pháp thi hành chính trị của Sầm Vật Cương, quan trọng nhất của nó chính là Sầm Vật Cương nói ra "Năm Mật Đông!"
Khang Tắc Chính xem xét văn kiện rất chú tâm, thế nhưng thật lòng thì hắn cảm thấy Sầm Vật Cương không nên thúc đẩy văn kiện này. Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, công tác đảng là chủ yếu, bây giờ ra tay nắm kinh tế thì hình như có vài phần không phù hợp.
Nhưng Khang Tắc Chính cũng không dám nói ra ý nghĩ của mình, hắn biết rõ Sầm Vật Cương sở dĩ đưa tay vào trong hạng mục công tác của Vương Tử Quân, chỉ là hành động bất đắc dĩ, là bị người ta ép mà thôi. Hắn nghĩ đến phương diện Sầm Vật Cương là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, đường đường là bí thư tỉnh ủy thế nhưng lại bị Vương Tử Quân nắm mũi dẫn đi, thật sự là quá bức bối rồi.
Sầm Vật Cương là một người cực kỳ mạnh mẽ, tất nhiên sẽ khong vui khi người khác nói đến thành phố của Mật Đông và của lão đều là do Vương Tử Quân ban tặng.
Khang Tắc Chính nâng ly trà lên uống một ngụm rồi không khỏi lắc đầu. Hắn nghĩ đến Vương Tử Quân, hắn cảm thấy nếu như đặt mình lên vị trí của Sầm Vật Cương, biết đâu phản ứng của mình sẽ còn mạnh hơn cả Sầm Vật Cương. Dù sao thì gặp một người trợ thủ quá hùng mạnh, quá nhiều hào quang như vậy cũng không phải là chuyện gì vui sướng.
Nửa năm qua tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông càng ngày càng tăng, đặc biệt là vài sản nghiệp mới mà Vương Tử Quân ra tay thúc đẩy, bây giờ đã là cọc tiêu thành tích trong mắt lãnh đạo trung ương. Trước đó khi bí thư Lâm khảo sát thành phố Ma Đô càng điểm danh tỉnh Mật Đông, bí thư Lâm yêu cầu cán bộ Ma Đô thay đổi tư tưởng, học tập cách làm của các tỉnh thành anh em tiên tiến khác.
Tỉnh thành tiên tiến trong lời của bí thư Lâm chính là Mật Đông.
Khi đó bí thư Sầm cũng không đồng ý với phương án của Vương Tử Quân, thế nên bây giờ áp lực của bí thư Sầm là rất lớn.
Khi Khang Tắc Chính đang suy nghĩ rất nhiều thì chợt nghe vợ nói: - Anh Khang, mau thu dọn một chút, cả nhà Tiểu Thuận Tử sắp đến.
Khang Tắc Chính nhìn thoáng qua tivi, phá thiện lúc này đến phương diện điểm báo kinh tế, thế là không khỏi xoa xoa đầu. Khi hắn chuẩn bị đi xuống phòng khách thì trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ, đó là Vương Tử Quân này hình như đã lâu rồi chưa xuất hiện trên chương trình thời sự.
Nhưng ý nghĩ này của Khang Tắc Chính nhanh chóng bị một tiếng cười lớn cắt đứt, một cậu bé trai mập mạp chạy đến bên cạnh hắn. Khang Tắc Chính ôm lấy cậu bé kia rồi nói: - Tiểu Thuận, hôm nay đi chơi có vui không?
- Ông, xe điện đụng rất vui, thế nhưng có một đứa bé khác cứ đụng vào xe của cháu, thật sự rất chán ghét. Cậu bé hôn lên mặt Khang Tắc Chính một cái rồi dùng giọng phàn nàn nói.
Khang Tắc Chính căn bản không quan tâm đến lời phàn nàn của cậu bé, hắn cười ha hả nói: - Cháu trai, các cháu cần phải vui vẻ với nhau. Được rồi, khi nào ông rảnh, ông sẽ cùng đi chơi với cháu.
Khang Tắc Chính nói rồi nhìn con gái và con rể.
- Bố. Con rể Hoàng Sinh Diệu nhanh chóng tiến lên dùng giọng kính cẩn chào hỏi Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính căn bản không thích thái độ và biểu hiện này của Hoàng Sinh Diệu, thế nhưng con rể cũng là con, biểu hiện quá xa lạ cũng không hay. Hắn không khỏi khoát tay nói với Hoàng Sinh Diệu: - Sinh Diệu, con ngồi đi.
- Bố, con đi tìm mẹ. Khang Mẫn gần đây có chút sợ hãi Khang Tắc Chính, thế cho nên sau khi chào hỏi thì lập tức đi về phía phòng bếp.
- Sinh Diệu, gần đây con có bận rộn gì không? Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi nhìn Hoàng Sinh Diệu nói.
Hoàng Sinh Diệu là một giám đốc công ty sắt thép trong tỉnh Mật Đông, là cán bộ cấp cục, hơn nữa sau lưng lại có cha vợ là Khang Tắc Chính, thế cho nên phát triển rất tốt. Đừng nói là đám phó giám đốc đồng cấp, cho dù là giám đốc công ty cũng cực kỳ nể tình hắn.
- Bố, bây giờ lượng công việc bên kia có hơi giảm xuống, năm trước giám đốc Lý còn dùng giọng bừng bừng nói sẽ mở rộng sản xuất, thế nhưng bây giờ căn bản không thể thúc đẩy được, nghe nói trong tỉnh có bài xích với công ty của chúng con. Hoàng Sinh Diệu tuy nở nụ cười thế nhưng nhìn bộ dạng lại giống như báo cáo công tác với lãnh đạo.
Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn biết rõ người trong lời nói của Hoàng Sinh Diệu là ai, thế nhưng cảm thấy những chuyện này không thích hợp nói với con rể, vậy là thản nhiên nói: - Sinh Diệu, chuyện này không cần con quan tâm, bây giờ chuyện quan trọng nhất của con chính là làm tốt công tác của mình.
- Bố, con biết rồi. Hoàng Sinh Diệu trầm ngâm giây lát, hắn cũng chưa nói ra chuyện trong lòng, chỉ chuyển chủ đề: - Bố, con nghe nói lúc này quan hệ của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy..
- Con không cần quan tâm, cũng đừng nói nhiều, con cần chú ý ảnh hưởng. Khang Tắc Chính chợt lạnh mặt.
Hoàng Sinh Diệu nhìn gương mặt lạnh lẽo của bố vợ thì không khỏi có vài phần run rẩy. Tuy hắn là người vác cờ hiệu của Khang Tắc Chính, ở Mật Đông không ai dám trêu vào hắn, thế nhưng đối với Khang Tắc Chính, hắn cũng không phải là người quá mức được chào đón.
- Bố, con nghe đồng sự nói một vị phó giám đốc của công ty Sinh Diệu sắp đến làm phó chủ tịch thành phố Thanh Chuyên. Ngài cũng biết Sinh Diệu công tác hơn bốn năm rồi, cho dù phân biệt đối xử thì vợ lâu năm cũng có thể thành bà chứ? Khang Mẫn cắt hoa quả đặt lên bàn rồi cười nói với Khang Tắc Chính.