Sau khi đi vào khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung mới phát hiện không phải chỉ có bọn họ được Vương Tử Quân gọi đến, trong phòng họp còn có các vị lãnh đạo thành phố Kim Hà và Tử Quân. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía vị trí của mình.
- Chủ tịch Hoài Chung, các anh đến không chậm. Sau khi hai người Tần Hoài Chung ngồi xuống, Lý Hanh Dư đưa sang một điếu thuốc rồi vừa cười vừa nói.
Trước kia khi Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Tần Hoài Chung là phó thư ký trưởng, thế nhưng vì nguyên nhân liên quan đến Hà Kiến Chương, thế cho nên vị trí của hắn căn bản là ở sau cùng, điều này làm hắn cảm thấy đau đớn khó chịu. Nhưng hắn là người tâm tư kín đáo, căn bản không để lộ tâm tình này ra bên ngoài, hơn nữa cố gắng đạt thành thuận lợi ở phương diện lên hệ với lãnh đạo. Vì vậy tuy mối quan hệ giữa hai bên là bình thường, thế nhưng cũng không có mâu thuẫn.
Bây giờ hai bên ngồi cùng một phòng, Lý Hanh Dư lại chủ động bắt chuyện, nói rõ hôm nay Lý Hanh Dư đã phải liếc mắt nhìn một vị là cấp dưới như Tần Hoài Chung.
Tần Hoài Chung mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc của Lý Hanh Dư rồi nói: - Chúng tôi đi hơi sớm, thế nhưng lại mất bốn năm giờ đi đường.
- À, khi nào đường cao tốc Rừng Dịch hoàn thành, khi đó giao thông sẽ thuận tiện hơn. Lý Hanh Dư nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Anh Tề đã bị phán quyết, muốn thoát ra chỉ sợ phải đến kiếp sau.
Lý Hanh Dư nói đến anh Tề, Tần Hoài Chung tất nhiên biết rõ đó là ai, hắn căn bản không có hảo cảm gì với Tề Quốc Giáp. Nếu như không phải người này nhúng tay vào đường cao tốc đi qua Thanh Chuyên, chỉ sợ bây giờ phía Thanh Chuyên muốn đi ra đường cao tốc cũng không mất hơn chục kilomet.
Nhưng trong nước thường thích tỏ ra đồng tình với kẻ yếu, đây là một loại cảm giác cao cao tại thượng, giống như bao quát bên dưới, tỏ ra mình ưu việt hơn. Bây giờ Tề Quốc Giáp rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn tất nhiên không thể nghiến răng nói bậy về người này, nói như thế sẽ làm cho người ta nghĩ rằng mình đang bỏ đá xuống giếng, lòng dạ quá nhỏ. Thế nên Tần Hoài Chung tuy cực kỳ căm hận Tề Quốc Giáp vẫn phải thở dài nói: - Đáng tiếc, đi nhầm một bước thì thua cả bàn cờ.
- Hừ! Lý Hanh Dư khẽ hừ mũi một tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì. Hắn hút một hơi thuốc rồi mới nói: - Chúng ta không nên nói về anh ấy nữa, Hoài Chung, cậu có ý nghĩ tiến lên hay không?
- Hì hì, bây giờ tôi xem như thoải mái, thế nhưng nếu lão lãnh đạo muốn kéo tôi đi lên, tôi chắc chắn sẽ cực kỳ cảm kích. Tần Hoài Chung thầm suy đoán ý nghĩ của Lý Hanh Dư, hắn không khỏi dùng giọng thản nhiên nói.
Lý Hanh Dư căn bản cũng không bất ngờ với thái độ của Tần Hoài Chung, nếu như hắn nói câu nào cũng nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ của người này, rõ ràng làm cho người ta sinh ra cảm giác giả mù sa mưa. Sau khi trò chuyện thêm vài câu thì chợt nghe Lý Hanh Dư nói: - Với năng lực của cậu thì nên tiến lên làm bí thư thị ủy, làm một chủ tịch thành phố căn bản là tài lớn dùng nhỏ.
- Cơ hội luôn chuẩn bị cho mỗi người, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, tôi tin tưởng sẽ có một ngày cậu đi sau đến trước.
Tần Hoài Chung nở nụ cười thận trọng nhưng không lên tiếng. Lý Hanh Dư nói mà không giải thích, thế nhưng hắn hiểu được ý nghĩa của nó.
- Biết rõ lần này lưu lãnh đạo gọi chúng ta đến để làm gì không? Hì hì, là vì tranh thủ làm khu căn cứ của một công ty nông nghiệp. Theo tôi được biết thì lãnh đạo thượng cấp đã quyết định đối tượng là bốn tỉnh nông nghiệp trong nước, nói cách khác các tỉnh kia căn bản đã có phương án, cho dù chúng ta có nhúng tay vào, như vậy cũng chỉ là đọc sách với thái tử mà thôi. Lý Hanh Dư cười ha hả hai tiếng, giọng điệu có vài phần càu nhàu.
Đúng lúc này Trương Tề Bảo từ bên ngoài đi vào, gương mặt rất nghiêm túc. Hắn cười với đám người trong phòng họp: - Các vị lãnh đạo, vừa rồi chủ tịch Vương có nhận được một cuộc điện thoại của thượng cấp, các vị chờ một lát là được.
- Thư ký trưởng, chủ tịch không đến được, không bằng anh chủ trì hội nghị đi?
- Ha ha, thư ký trưởng Trương, hôm nay mọi người khó có cơ hội gặp mặt, giữa trưa uống vài ly tâm sự được không? Những lời nói nhiệt tình làm cho bầu không khí phòng họp cực kỳ náo nhiệt. Trương Tề Bảo căn bản rất khách khí với những lời mời của các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh, mặc dù không cho ra câu trả lời thuyết phục, thế nhưng cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân.
Tần Hoài Chung có quan hệ không tồi với Trương Tề Bảo, hắn cũng không tham gia vào hoạt động náo nhiệt này, chỉ có biểu hiện lạnh nhạt. Lý Hanh Dư ngồi bên cạnh lại lơ đãng nở nụ cười khinh thường.
- Bây giờ thì vui vẻ lắm, hừ. Lý Hanh Dư dùng giọng trầm thấp mắng một câu, sau đó vô tình nhìn thoáng qua thấy Tần Hoài Chung đang dùng biểu hiện quái dị nhìn mình, thế là cực kỳ xấu hổ.
Khi bầu không khí trong phòng họp khá náo nhiệt thì Vương Tử Quân nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Hắn nở nụ cười thản nhiên đi đài chủ tịch ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó cười nói" - Chào các vị bí thư chủ tịch thành phố, hôm nay tôi mời mọi người đến là có việc cần thương lượng.
Vương Tử Quân mặc dù nói rất khách khí thế nhưng cũng không ai cho là thật. Quan trường thường là như vậy, nếu có vấn đề gì mà lãnh đạo trưng cầu ý kiến của thuộc hạ, để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, tiếp thu ý kiến quần chúng, thực tế đó là lãnh đạo đang hào phóng mở rộng phương hướng mà thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu như đám người bên dưới mỗi người một ý kiến, tất cả quấn lấy nhau, như vậy phải chọn đường nào để đi? Vì thế là một người cấp dưới thì nên hiểu hai từ thương lượng có nghĩa thế nào.
Tuy người tham gia hội nghị lần này đều biết vừa rồi trên tỉnh có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn bàn luận cảm thấy chủ tịch tỉnh đang đi vào tình cảnh lung lay sắp đổ. Thế nhưng càng là như vậy thì bọn họ càng phải coi trọng Vương Tử Quân, bọn họ cũng không hy vọng trước khi đi thì chủ tịch Vương cho minh một đả kích nặng nề.
Dù sao thì người rời đi sẽ không có nhiều cố kỵ, vào thời điểm mấu chốt này gõ anh một cái cũng không là vấn đề, thậm chí còn làm anh rơi vào hoàn cảnh ba năm sau còn chưa gượng dậy được.
- Những ngày nay có lẽ mọi người cũng đọc báo và hiểu rõ thông tin, công ty Li Sang là một doanh nghiệp lớn của thế giới, vì bọn họ thực hiện ý đồ chiến lược của mình, muốn xây dựng một khu căn cứ công nghiệp, điều này làm cho người ta phải động tâm. Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch nhìn thoáng qua bên dưới rồi trầm giọng nói tiếp: - Tuy đã có không ít tỉnh thành muốn tiếp nhận hạng mục này, thế nhưng chúng ta cũng phải tranh chấp một chuyến, vì các thành phố trong tỉnh Mật Đông cũng không kém hơn người ta, vì sao không tranh chấp một chút? Mọi người có ý kiến gì thì cứ nói, chúng ta tiếp thu ý kiến của quần chúng, để xem phải làm thế nào để tranh thủ hạng mục này về tỉnh Mật Đông.