Nhưng sự việc mà Diệp Thừa Dân lo lắng cũng không phát sinh, Vương Tử Quân trầm mặc không nói, không mở miệng lung tung.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở miệng nói vài lời khiêm tốn, Dương Độ Lục đã cười nói: - Lời bình luận của thủ trưởng chính là lời khẳng định tốt nhất cho tỉnh Nam Giang, bí thư Diêu là người có tư duy đổi mới trong công tác nhân sự, có phương pháp độc đáo, hiệu quả lại quá tốt. Tôi cho rằng sau khi quay về thì chúng ta hoàn toàn có thể đẩy mạnh phương án cải cách này cho các tỉnh trong nước học tập làm theo. Tất nhiên, sau này cũng không thiếu tình huống phải thỉnh giáo bí thư Diêu.
Dương Độ Lục lên tiếng thật sự giống như xác định thành tích của Diêu Trung Tắc. Với vị trí của lão hiện tại, nếu muốn thỉnh giáo Diêu Trung Tắc thì căn bản là quá lời, thế nhưng lại vô tình đưa Diêu Trung Tắc lên cao.
Dương Độ Lục nói rất ôn hòa nhã nhặn, khi nói cũng không quên đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Lúc này nếu như Vương Tử Quân không tức giận thì là giả, thế nhưng đối phương căn bản vẫn giữ được bình tĩnh thì rõ ràng là thánh nhân. Nhưng Vương Tử Quân vẫn luôn âm thầm báo cho chính mình: Mỗi khi lâm đại sự cần bình tâm tĩnh khí, xúc động luôn là ma quỷ. Tuy mở miệng thì cực kỳ sảng khoái, thế nhưng sẽ tạo nên những ảnh hưởng khó thể vãn hồi với chính mình.
Vương Tử Quân suy xét hậu quả của sự việc, hắn biết rõ nếu như lúc này mình tranh luận với Diêu Trung Tắc, dù kết quả thế nào thì mình cũng thua. Vì vậy hắn lựa chọn phương pháp đứng yên một bên, lẳng lặng nhìn sự việc tiếp diễn.
Dựa theo sắp xếp trước đó, lãnh đạo số hai trung ương sẽ đi đến vài địa điểm, tất nhiên tỉnh Nam Giang đã làm rất tốt công tác chuẩn bị, thế nên vẻ mặt lãnh đạo cực kỳ sáng lạn.
Diêu Trung Tắc luôn đi theo bên cạnh Dương Độ Lục, mặc dù không nói nhiều lời nhưng phong độ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng chen vào hai câu, rất biết tiến thối.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trấn định tự nhiên của Diêu Trung Tắc, hắn không thể không thừa nhận người này được đề bạt lên vị trí hiện tại không có gì là không đúng. Chỉ cần nhìn vào tài ăn nói của đối phương, hắn cảm thấy một người như vậy căn bản là có tài học khó có người có được.
Sự việc hôm nay làm cho tâm tình của Diêu Trung Tắc cực kỳ thoải mái, hắn có thể nhìn vào mắt và thấy lãnh đạo rất thỏa mãn với mình. Hắn biết lãnh đạo thỏa mãn thì chuyện của mình càng thêm chắc chắn.
Mặc dù Diêu Trung Tắc rời khỏi một tỉnh phát triển kinh tế mạnh mẽ như Nam Giang thì có chút không nỡ, thế nhưng người ta chịu làm đầu gà chứ không thích làm đuôi phượng, ngồi trên vị trí lãnh đạo luôn tốt hơn làm trợ thủ. Những năm qua Diêu Trung Tắc luôn làm trợ thủ cho người ta, hắn cảm thấy lãnh đạo nói một lời nặng ngàn cân, lãnh đạo thứ hai tất nhiên có độ nặng không kém, còn một người thứ ba như hắn căn bản không ra gì, chỉ có thể nghe theo chỉ huy mà hôi, không có nhiều quyền tự quyết.
Thật sự cũng không phải lãnh đạo thứ ba không thể phát huy tính năng động chủ quan của mình, thế nhưng tất cả đều có khuôn của nó, tất cả phải vây quanh công tác. Nếu như anh có những tư duy không hay, như vậy thì xin lỗi anh, anh sẽ bị cho ra rìa. Hậu quả xấu nhất cũng là nghiêm trọng nhất chính là anh không bảo trì sự dồng bộ với lãnh đạo, tính mạng chính trị của anh sẽ bị dừng lại.
Nhưng Diêu Trung Tắc cảm thấy vui vẻ nhất cũng không phải mình sắp được làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy hay chính quyền tỉnh, chủ yếu vì chuyện này còn chưa có văn kiện rõ ràng. Hắn cảm thấy sảng khoái nhất chính là áp chế Vương Tử Quân, đối phương đang rất khổ sở bực tức mà không làm gì được mình.
Vương Tử Quân bây giờ có giận cũng phải nén giận, cảm giác này làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy rất tốt.
Diêu Trung Tắc đã làm không ít trò chèn ép người, thế nhưng hắn chưa từng có cảm giác sướng như vậy. Hắn đi theo lãnh đạo kiểm tra các công tác, hắn thấy rõ gương mặt của Vương Tử Quân.
Tuy Vương Tử Quân vẫn bảo trì sự bình thản, thế nhưng điều này là không dễ dàng.
Diêu Trung Tắc nghĩ đến phương diện mình rời khỏi Nam Giang, đối phương sẽ tiếp tục phát triển sinh động, thế là trong lòng có chút không thoải mái. Hắn cảm thấy trước khi đi mình nên cho đối phương một món lễ lớn, để cho đối phương cực kỳ khó chịu.
Khi trong đầu Diêu Trung Tắc lóe lên những ý nghĩ như vậy, xe dừng lại ở nhà máy xe hơi thành phố Đông Hồng. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng liên tục phát triển, đã là một trong những nhãn hiệu chủ yếu của tỉnh Nam Giang.
Dưới sự chỉ dẫn của Chử Vận Phong và giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, lãnh đạo số hai hứng thú đi thị sát tình hình nhà xưởng của công ty, cũng tiến hành nói vài lời về tương lai phát triển của nghành sản xuất xe hơi trong nước.
Đám lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng vốn có chút thoải mái, bây giờ càng trở nên căng thẳng dưới ánh mắt của lãnh đạo trung ương, dù sao thì ứng đối với người thường sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cũng may bản thân công ty xe hơi Đông Hồng cũng có thực lực mạnh, không tồn tại lỗ hổng gì, ngược lại cho dù có nhiều chỗ chưa hoàn thiện nhưng trạng thái vẫn là phát triển không ngừng.
Sau khi đi vào tọa đàm cùng công ty xe hơi Đông Hồng, lãnh đạo số hai hỏi kỹ càng phương diện phát triển của công ty, đồng thời cũng thăm hỏi ý nghĩ của công nhân trong công ty.
Lúc bắt đầu thì đám công nhân tham gia tọa đàm còn có chút gò bó, nhưng khi thấy lãnh đạo hỏi han rất gần gũi bình dị, thế là bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
- Lãnh đạo, ngài nói sự phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng làm cho mình rung động, tôi cũng không gạt ngài, chính là tôi bây giờ nhìn công ty phát triển cũng giống như đang trong mơ. Một lão công nhân hơn năm mươi tuổi của công ty, cũng là một trong những chiến sĩ thi trong nước tên là Triệu Đại Trụ dùng giọng cảm khái nói: - Một năm trước công ty chúng tôi căn bản gặp phải hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, thường xuyên có vài tháng không phát lương, công nhân trong công ty thua kém hơn người ngoài một bậc, căn bản muốn lấy cợ cũng khó khăn.
Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong không ngờ Triệu Đại Trụ lại nói đến điều này, thế là hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng không đứng ra ngăn cản. Những gì đến từ cơ sở thường cực kỳ thuyết phục, hai người đều tin tưởng Triệu Đại Trụ là chiến sĩ thi đua cả nước, vẫn phải có vinh dự của tập thể, có cái nhìn đại cục, không nên nói ra những lời không hay. Lúc này lãnh đạo số hai cũng có chút hứng thú, thế là cười nói: - Vậy anh cảm thấy cái gì làm cho công ty nhanh chóng thay đổi diện mạo như vậy?
- Tôi cảm thấy ngoài phương diện đổi mới khoa học kỹ thuật, căn bản phải có một ban ngành có gan sáng tạo sự nghiệp. Năm trước tỉnh ủy quyết định điều chỉnh ban ngành công ty chúng tôi ở biên độ rộng, đã cho chúng tôi một ban ngành lãnh đạo cực kỳ tốt, cũng vì được các vị lãnh đạo công ty dẫn dắt thế nên mới có được như ngày hôm nay. Có câu cúp vàng cúp bạc không bằng có danh tiếng trong dân, tự khen mình là một đóa hoa không bằng người khác nói một câu hữu ích, thế cho nên những lời được nói ra từ một vị công nhân chất phác này có độ tin cậy rất lớn.
Những nhân viên công ty đang đi theo làm nhân viên bên cạnh lãnh đạo tỉnh thật sự muốn tiến lên hôn Triệu Đại Trụ vài cái. Vì Triệu Đại Trụ chính là một hình tượng đại biểu cho công nhân dưới cơ sở, nhưng lời nói của hắn thật sự quá tốt. Hơn nữa tình cảnh trước kia và bây giờ của công ty xe hơi Đông Hồng dễ dàng lưu lại cho lãnh đạo tỉnh ủy một hình tượng cực kỳ tốt đẹp, đó là hình tượng có gan sáng tạo sự nghiệp.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười sáng lạn, tuy kinh tế là món ăn trong tay lão, thế nhưng lúc này lời nói của Triệu Đại Trụ cũng làm cho lão cảm thấy mặt mũi đầy hào quang. Chọn đúng người lãnh đạo doanh nghiệp, như vậy coi như lão làm tốt công tác điều chỉnh phương hướng, công lao là của mình.
- Anh Triệu, anh nói cho tôi những lời này không phải là vì các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang đang ngồi đây đấy chứ? Lãnh đạo số hai trung ương nhìn Triệu Đại Trụ rồi khẽ cười hỏi.
Triệu Đại Trụ dùng giọng chăm chú nói: - Lãnh đạo, tính tình của tôi thế nào thì tất cả công nhân trong công ty đều biết, đây tuyệt đối là có sao nói vậy. Tôi nói như thế cũng không phải là nịnh hót các vị lãnh đạo Nam Giang, tôi cảm thấy có trách nhiệm phải báo cáo tình hình thực tế với ngài. Trước đó giám đốc tiền nhiệm cũng đã từng muốn bán công ty cho người khác.
- Nếu không có trưởng phòng Vương trên tỉnh ủy quyết định và hết sức giúp đỡ để cho giám đốc của chúng tôi tiến lên từ vị trí trợ lý giám đốc, như vậy nhà máy chúng tôi bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào.
Lãnh đạo số hai trung ương cũng cực kỳ chú ý đến một người không lên tiếng như Vương Tử Quân, mặc dù Vương Tử Quân ít lên tiếng nhưng lão căn bản là hiểu rất rõ ràng. Phương diện tổ chức nhân sự thì phòng tổ chức luôn là chủ đạo, cho dù Diêu Trung Tắc có muốn vơ lấy công lao của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không khỏi tán thưởng Vương Tử Quân hai câu.
Lúc này nghe một người công nhân bình thường tán thưởng trưởng phòng Vương dùng người cực kỳ tốt, lãnh đạo số hai trung ương không khỏi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó lại hỏi Triệu Đại Trụ: - Đồng chí Đại Trụ, anh quen biết trưởng phòng Vương sao?