- chủ tịch, phải là tôi báo cáo với ngài về việc phân chia tài chính mới đúng, ngài nói như vậy làm tôi không biết làm sao cho phải, thật sự là được sủng ái mà kinh hoàng. Vương Tử Quân châm đầy ly trà cho Đường Chấn Huy, sau đó hắn khẽ nói.
Tuy Vương Tử Quân khách khí như vậy nhưng Đường Chấn Huy vẫn nói rõ tình huống phân phối tài chính. Tuy lão biết rõ Vương Tử Quân đã biết rõ ràng chuyện này, thế nhưng vẫn phải lên tiếng. Sau khi nói xong thì lão thay đổi chủ đề: - Chủ tịch Tử Quân, anh mới đến Mật Đông một thời gian ngắn, anh có phát hiện ra bố cục phát triển kinh tế của tỉnh chúng ta căn bản là không hợp lý hay không? Tôi thấy chúng ta nên tiến hành điều chỉnh một chút thì hay hơn.
Vương Tử Quân có thể hiểu rõ điều chỉnh trong miệng Đường Chấn Huy có nghĩa là gì, hắn đã đi đến đây tất nhiên sẽ không dội gáo nước lạnh lên đầu Đường Chấn Huy. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch, tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh, quan trọng nhất là phải cho ra một phương án có luận chứng khoa học, sẽ được thông qua ở hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, sau đó đưa ra nghiên cứu ở hội nghị thường ủy.
Mặc dù trước khi gặp mặt thì Đường Chấn Huy nắm chắc rằng Vương Tử Quân sẽ ở bên phía mình, thế nhưng lúc này sau khi nghe Vương Tử Quân tỏ thái độ thì lão không khỏi thở dài một hơi. Dù sao thì sự giúp đỡ của Vương Tử Quân với lão là cực kỳ quan trọng.
Không có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân thì Đường Chấn Huy vẫn là một bước khó đi giống như cũ. Tuy Vương Tử Quân là một người mới đến, vị trí còn chưa ổn định, thế nhưng nếu so với hại vị chủ tịch tiền nhiệm trước đó, nhìn từ phương diện lực hiệu triệu thì Vương Tử Quân căn bản thật sự mạnh mẽ hơn một vị chủ tịch sắp về hưu như Đường Chấn Huy.
- Ha ha ha, bí thư Tử Quân nói đúng, đây là một phần tư liệu của phòng nghiên cứu chính sách, anh cứ nhìn qua rồi xem thế nào. Đường Chấn Huy nói rồi lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, chợt thấy bên trên có viết: "Về việc thúc đẩy nhất thể hóa thành phố Rừng Mật, xúc tiến xây dựng thành phố trung tâm của tỉnh Mật Đông!". Vương Tử Quân vừa nhìn qua tiêu đề thì đã hiểu ngay nội dung của nó.
Nhưng Vương Tử Quân thật sự có vài phần bội phục Đường Chấn Huy, người này nói ra ý nghĩ của mình, lại để cho phòng nghiên cứu chính sách cho ra phương án báo cáo, điều này càng dễ dàng tạo nên cơ sở để chính mình rút lui khỏi chức vụ.
- Tôi đã nghiên cứu về văn kiện này, bên trong đã nói rất rõ ràng, đó là dùng thành phố Rừng Mật để kéo thành phố Kim Hà phát triển, do đó hình thành một trung tâm kinh tế, có tác dụng rất lớn đến sức cạnh tranh và khả năng phát triển của một thành phố vững mạnh. Đường Chấn Huy cũng không chờ Vương Tử Quân xem xong mà nói ngay.
Vương Tử Quân buông văn kiện ra rồi nói: - Chủ tịch Đường, những sự kiện điều chỉnh hai thành phố thế này thì tôi nghĩ nên trưng cầu ý kiến của hai địa phương này cái đã.
- À, hai ngày trước tôi đã đàm đạo với các vị lãnh đạo chịu trách nhiệm ở thành phố Kim Hà, bọn họ đều cực kỳ chờ mong với phương án nhất thể hóa của tỉnh. Đường Chấn Huy đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt có vài phần bình thản.
Phương diện nhất thể hóa Rừng Mật, Vương Tử Quân cảm thấy điều quan trọng là thái độ của thành phố Rừng Mật. Dù sao thì Rừng Mật cũng là tỉnh thành, tốc độ phát triển kinh tế và lực ảnh hưởng chính trị căn bản không phải là thứ mà thành phố Kim Hà có thể so sánh được. Nếu thành phố Rừng Mật đồng ý với sách lược phát triển này, như vậy sẽ tạo nên lực thúc đẩy và chèo chống rất lớn.
Đường Chấn Huy có quan hệ rất tốt với bí thư Kim Chính Thiện của thị ủy Rừng Mật, điều này quyết định hai người kia sẽ có mối liên hệ tốt ở sự kiện này. Đường Chấn Huy chỉ nói ra một nửa, Vương Tử Quân nghe và hiểu, đó chính là sự việc này giao cho mình đi làm.
Vương Tử Quân căn bản không từ chối, hắn cảm thấy phương án nhất thể hóa Rừng Mật không những có thể chèo chống cho phương diện điều chỉnh kết cấu kinh tế trong tỉnh Mật Đông, còn đánh vỡ thế cục chính trị lúc hiện tại. Chỉ khi nào Đường Chấn Huy cho ra tác dụng, như vậy hắn là người nối nghiệp mới hy vọng có được một phương hướng phát triển công tác ổn thỏa.
Biết đâu thông qua Đường Chấn Huy thì Vương Tử Quân cũng có được một cơ hội ma xát với Sầm Vật Cương?
Sau khi hai bên tiến hành xâm nhập trao đổi về phương án nhất thể hóa Rừng Mật thì Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy ăn ý rời khỏi quán trà Mặc Mai Trai.
Vương Tử Quân lên xe rồi lên tiếp sắp xếp với Triệu Hiểu Bạch đang ngồi phía trước: - Hiểu Bạch, cậu liên hệ với bí thư Kim, để xem bí thư Kim có thời gian rảnh không? Tôi cần gặp mặt anh ấy.
Thật lòng thì Triệu Hiểu Bạch căn bản có chút chờ mong và không tình nguyện với phương diện Vương Tử Quân gặp mặt Kim Chính Thiện. Chờ mong là vì hứn có thể gia tăng trọng lượng của mình trong mắt bí thư Vương; hắn không tình nguyện là vì chẳng muốn biểu hiện tình huống mình chỉ là một đứa bé trong gia đình Kim Chính Thiện với Vương Tử Quân.
Sau khi gọi điện thoại nói vài câu thì Triệu Hiểu Bạch khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, bí thư Kim mời ngài dùng cơm tối ở khách sạn Minh Phú.
- Tôi nhất định sẽ đến. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói.
Vương Tử Quân quay về căn hộ của mình ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, hắn thu dọn đơn giản, sau đó rót cho mình một ly trà để chậm rãi thưởng thức. Bây giờ hắn cần làm tốt công tác phối hợp với Đường Chấn Huy và Kim Chính Thiện, như vậy phương diện sinh thái chính trị ở tỉnh Mật Đông sẽ có chút chuyển biến.
Nhưng nhìn từ góc độ của Sầm Vật Cương, bí thư Sầm sẽ không có phản ứng nào để tiếp nhận tình huống này sao? Vương Tử Quân không dám xác định điều này. Nhưng dù là Sầm Vật Cương tỏ thái độ gì thì Vương Tử Quân đều phải đi theo hướng như vậy.
Nếu không thực hiện phương án này, như vậy sau khi Đường Chấn Huy rời đi thì Vương Tử Quân căn bản sẽ tiến lên cực kỳ khó khăn. Nhưng Sầm Vật Cương dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, khi thấy có người không đồng ý với chính kiến của mình, tuy không thể ồn ào náo loạn thế nhưng cũng không thể bỏ qua. Biểu hiện bên ngoài tất nhiên phải là cực kỳ tốt đẹp, gặp mặt nhau phải cười tủm tỉm, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy nếu có người đi ngược lại suy tư của bí thư Sầm, nếu vui vẻ tiếp nhận thì rõ ràng là quá khó khăn.
Lúc này Vương Tử Quân đi trong quan trường mà không còn tỏ ra cực kỳ có cá tính như trước. Một vị chính trị gia trưởng thành thì đầu tiên phải là cao thủ giỏi khống chế nhân tình.
Vương Tử Quân có được cơ sở tốt đẹp của Đường Chấn Huy, hắn không những có thể dùng nó để đối phó với Sầm Vật Cương, còn có thể thu dụng những thành viên tổ chức mà Đường Chấn Huy để lại.
Khi Vương Tử Quân tiếp nhận vị trí của chủ tịch Đường Chấn Huy, khi đó cho dù Sầm Vật Cương có bất mãn với hắn, như vậy cũng phải chấp hành chỉ thị của thượng cấp, đảm bảo mình không có vấn đề gì khi xảy ra tuyển cử trong hội đồng nhân dân. Dù sao thì chuyện tuyển cử lên chủ tịch tỉnh quan trọng với Vương Tử Quân, hơn nữa Sầm Vật Cương lại là người chịu trách nhiệm chủ yếu, nếu như tuyển cử có vấn đề thì lãnh đạo thượng cấp sẽ hoài nghi năng lực khống chế của bí thư Sầm.
Đường Chấn Huy, Kim Chính Thiện, hơn nữa còn có cả chính mình, có lẽ Sầm Vật Cương sẽ ẩn giấu lại một chút.