Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, hắn thật sự rất tương hợp với Hào Nhất Phong, thế nên mới mở miệng nói giúp cho Hào Nhất Phong.
Lãnh đạo thượng cấp lúc này giống như mới nhớ ra con đường này, thế là gương mặt có thêm vài phần vui sướng, sau đó dùng giọng nghi hoặc nói:
- Như vậy đây là đường cao tốc Sơn La sao?
- Đúng vậy, đây là đường cao tốc Sơn La, kéo dài từ thành phố Sơn Viên đến La Nam, tổng cộng hơn hai trăm kilomet, tất cả đều được xây dựng bằng tiền đầu tư của doanh nghiệp. Con đường này được thông xe vào đầu năm nay, nhưng mới chỉ nửa năm mà đã có tác dụng rất lớn với phương diện phát triển kinh tế của khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua dịp may, hắn dùng giọng thành thục nói.
- À, con đường này rất tốt, mục đích và hành động lại rất lớn. Bây giờ phương án này đã được sử dụng nhiều trong nước, thật sự rất khả quan. Nói thật, tỉnh Sơn Nam các anh thật sự có cống hiến rất lớn ở phương diện này.
Lãnh đạo thượng cấp nói đến đây thì chợt nghĩ ra điều gì đó:
- Tôi nhớ là người thành phố La Nam cho ra phương án này phải không?
- Đúng vậy, La Nam là thành phố cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La, là một thành phố ở đầu cuối phía nam tỉnh Sơn Nam, giao thông rất tiện lợi. Sau cố gắng của thành viên ban ngành thành phố La Nam, con đường này đã được thi công thành công.
Hào Nhất Phong dù không tình nguyện nhưng vẫn phải mở miệng hát bài ca tụng công đức của Vương Tử Quân.
- Rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp chỉ gật đầu nói hai chữ mà thôi.
Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng, thật sự muốn vung tay tát cho mình hai cái, đúng là ếch chết vì miệng. Hắn cố gắng bợ đỡ Hào Nhất Phong, lại quên người nào cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La. Nếu như lãnh đạo bây giờ hưng phấn chợt có ý nghĩ đến thăm thành phố La Nam, như vậy sẽ thật sự không hay.
- Mười năm trước tôi có đi qua thành phố La Nam, vừa vặn là mùa mưa, đường rất khó đi, mất một ngày khổ cực, toàn thân đầy bùn đất. Bây giờ đường cao tốc đã có, lúc này xem ra các anh nắm công tác rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp giống như rơi vào trong hồi ức, nói ra những chuyện trước kia.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân chợt mở miệng nói vài lời vâng dạ, lỗ tai không khỏi dựng lên nghe ngóng, trong lòng lại có chút không yên. Lúc này đang đi đến thành phố Tam Hồ, vì sao lãnh đạo lại mở miệng nói ra sự việc liên quan đến La Nam?
Cũng may lãnh đạo thượng cấp có nhiều chuyện cần quan tâm, hơn nữa nhận nhiều báo cáo công tác, dù ở trên xe nhưng vẫn không ngừng xử lý công tác qua điện thoại, thế cho nên cũng quên đi thành phố La Nam.
Nhưng dù là như vậy thì Hào Nhất Phong vẫn phải đổ mồ hôi hột. Lão thầm nghĩ, vừa đến Sơn Nam thì luôn miệng nói về La Nam, không phải là dấu hiệu gì đấy chứ?
Sau khi xe đến địa phận thành phố Tam Hồ thì thần kinh căng cứng của Hào Nhất Phong mới hạ xuống. Sau khi đoàn khảo sát tiến vào xem xét các phương diện phát triển của Tam Hồ, nụ cười trên mặt Hào Nhất Phong càng thêm sáng lạn.
Dù một năm qua thành phố Tam Hồ bị La Nam áp chế cho không thể thở nổi nhưng nói về tổng thể thì bọn họ vẫn làm tốt công tác của mình, thậm chí là làm rất tốt. Đặc biệt là ở phương diện phát triển các xí nghiệp vừa và nhỏ, thành tích là khó chối cãi. Lãnh đạo thượng cấp tiếp xúc các lãnh đạo doanh nghiệp vừa và nhỏ, tỏ ra rất hài lòng, gương mặt đầy nụ cười, ai cũng có thể cảm nhận được.
Hào Nhất Phong thật sự rất hài lòng, khi cất bước thì đưa mắt nhìn bí thư thị ủy Lâm Trường Công, thầm nghĩ Lâm Trường Công làm rất tốt, xem ra đồng chí này vào thời điểm mấu chốt vẫn có thể vượt vũ môn.
Quá trình khảo sát càng thêm thuận lợi làm cho đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thật sự thả lỏng hơn. Sau khi nhìn lãnh đạo thượng cấp mở miệng khẳng định công tác của Tam Hồ, tảng đá trong lòng bọn họ cuối cùng cũng hạ xuống.
Cuối cùng thì quá trình thị sát nghiên cứu cũng xem như kết thúc, đã hoàn tất tốt đẹp. Lâm Trường Công đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, nhưng lãnh đạo thượng cấp lại nói sẽ dùng cơm trưa ở thành phố Đông Bộ.
Khi nhìn thấy cổng của địa điểm khảo sát cuối cùng là nhà máy giấy Mạt Lỵ, Lâm Trường Công chợt thở dài một hơi. Dù hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ, thế nhưng lúc này hắn bị kẹp trong các vị lãnh đạo trung ương và tỉnh ủy, căn bản không dễ thở.
Thật sự là áp lực rất lớn.
Mọi người đều nói đi cùng lãnh đạo là rất tốt, thế nhưng cũng không biết đi cùng là áp lực rất lớn. Đặc biệt là tình huống hiện tại, áp lực của Lâm Trường Công càng lớn hơn. Mỗi một sự việc xảy ra thì hắn đều cực kỳ cẩn thận, cảm giác cơ thể căng cứng, chỉ sợ có vấn đề xuất hiện.
Vì sự kiện lần này có liên quan đến ý kiến của lãnh đạo về thành phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công đã nhiều lần đến nhà máy giấy này, tình huống rất tốt, trước đó thành phố lại có sắp xếp sẵn, có thể nói sẽ không phát sinh vấn đề.
Lãnh đạo thượng cấp xuống xe rồi hòa ái bắt tay với giám đốc xí nghiệp, sau đó tự mình đi đến nhà xưởng xem xét, còn đàm luận vài lời với công nhân viên.
Tất cả quá trình được tiến hành cực kỳ thuận lợi, đến mức Lâm Trường Công chợt cảm thấy hình như ông trời đang giúp mình.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đi theo sát lãnh đạo cũng nở nụ cười nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt, bọn họ thật sự cảm thấy rất hài lòng với những sắp xếp của thành phố Tam Hồ. Thạch Kiên Quân là người có chút ý kiến với Lâm Trường Công, lúc này cũng phải dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lâm Trường Công.
Sau khi lãnh đạo và công nhân viên nói chuyện thân thiết với nhau, điện thoại của chủ nhiệm Triệu chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó đi sang một bên tiếp điện thoại.
- Alo!
Giọng điệu của chủ nhiệm Triệu là rất thấp.
- Chú Triệu, bên kia thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này cũng hạ thấp âm thanh nói.
Chủ nhiệm Triệu đến thành phố Tam Hồ vốn còn có chút không yên, thế nhưng sau khi nhìn thành tích mà Tam Hồ bày ra, hắn thật sự xem như xóa tan lo lắng trong lòng. Một thành phố trọng tâm như Tam Hồ có thành tích khá lớn, có gì mà không thể làm thành phố trọng tâm?
Chủ nhiệm Triệu vốn còn cảm thấy bất an vi lãnh đạo thượng cấp đổi tuyến đường, thế nhưng lúc này tất cả hầu như đã không còn. Hắn khẽ cười nói:
- Chấn Nhạc, lãnh đạo rất hài lòng với công tác ở thành phố Tam Hồ. Sau đó lãnh đạo sẽ đến Đông Bộ, các cậu nên chuẩn bị tốt tinh thần, nếu như có vấn đề thì chú Triệu cũng không giúp được cậu.
Chủ nhiệm Triệu nói lời vui đùa làm cho Nguyễn Chấn Nhạc bên kia mở miệng cười lớn, sau đó hắn nói:
- Chú Triệu, chú cứ yên tâm, lãnh đạo đến địa bàn thành phố Đông Bộ sẽ cực kỳ hài lòng.