Phùng Thường Quốc cúp điện thoại mà khẽ cười, hắn không ngờ chính mình lsuc này lại bận rộn như vậy. Hắn thầm cảm khái, đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông.
- Chào bí thư Phùng, tôi là Chu Tiến Liên. Bí thư Vương trước nay thường cho ra chỉ thị yêu cầu tòa án chúng tôi làm việc nghiêm túc theo đúng pháp luật, lần này ủy ban tư pháp tổ chức bữa tiệc tiễn chân lãnh đạo, tôi cũng muốn đến chúc bí thư Vương vài ly. Điện thoại vừa nối thông thì chán án Chu Tiến Liên đã nở nụ cười cởi mở nói.
Phùng Thường Quốc sao có thể từ chối lời yêu cầu này, sau này hắn còn phải cộng sự với Chu Tiến Liên, tất nhiên không thể đắc tội với đối phương. Sau khi nói vài câu vui vẻ thì Chu Tiến Liên bên kia liên tục nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Khi Chu Tiến Liên vừa cúp điện thoại thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Kim Bồng Vẫn đi vào với gương mặt tươi cười hớn hở nói: - Bí thư Phùng, tôi vừa vặn có việc đến văn phòng tỉnh ủy, thế nên đi vào đây báo cáo với lãnh đạo.
Phùng Thường Quốc nhìn nụ cười trên gương mặt của Kim Bồng Vẫn, hắn hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn cười ha hả đứng lên nghênh đón Kim Bồng Vẫn.
Vương Tử Quân ngồi lên xe, tâm tư liên tục thay đổi. Bây giờ hắn đã nhận chức trưởng phòng tổ chức được một tuần lễ, tạm thời còn đang ở vào trong giai đoạn làm quen công tác.
Trưởng phòng tổ chức căn bản là vị trí rất có cảnh tượng, thế nhưng căn bản đẩy Vương Tử Quân lên đầu sóng ngọn gió trong tỉnh Nam Giang. Tuy hắn vốn đi gần với Diệp Thừa Dân, thế nhưng sự kiện đề bạt lần này lại làm cho quan hệ giữa hai người càng thêm gắn kết.
Người ngoài nhìn vào thấy Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức có lẽ là một hàng rào nhân sự chắc chắn của Diệp Thừa Dân ở tỉnh Nam Giang, vị trí tất nhiên là cực kỳ quan trọng. Nhưng Vương Tử Quân ở vị trí của mình, hắn cũng hiểu công tác của mình căn bản là không dễ làm. Tuy Diệp Thừa Dân sẽ giúp đỡ mình, thế nhưng phó bí thư Diêu Trung Tắc sao có thể làm cho quyền lợi bị xói mòn trong tay mình? Hòa thì hai hòa, đấu thì hai bại, chỉ là hắn phải làm sao để bày ra vị trí của mình một cách xác đáng nhất?
Quan trường luôn không thiếu những tình huống lục đục với nhau, nhưng mục đích đấu tranh không phải là đấu thắng, mà là đấu hòa, hoặc là thu lợi cho mình. Người ta chú ý nhất chính là cùng thắng có chung lợi ích, thật ra trên quan trường cảm giác của mỗi người không phải là như thế sao? Nếu như đấu tranh lớn mà đối phương thiệt hại thảm thiết, chính mình căn bản không đắc lợi, như vậy đấu tranh không khác nào tự sát. Đấu chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn, bất kỳ thủ đoạn gì cũng phải đạt được mục dích mới có thể tồn tại được. Nếu mục đích cuối cùng không đạt được mà còn bị đứt tay, như vậy con đường của chính mình cũng xem như chấm dứt.
Vương Tử Quân không muốn đấu, nếu như có thể cùng đạt được lợi ích thì việc gì phải tranh chấp? Thế nhưng đấu mà có được lợi ích thì vì sao lại không làm? Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tiền nhiệm, người này tuy rời đi nhưng người của hắn vẫn còn ở lại. Nếu như anh thao tác không tốt, sau này công tác của anh không có người phối hợp, như vậy sẽ xuất hiện cản trở nặng nề, kết quả sẽ là gì? Nếu tỉnh Nam Giang sinh ra vấn đề trong quá trình phát triển kinh tế, chỉ sợ kiếp sống chính trị của hắn cũng sinh ra tai họa lớn.
Mặc dù khi Vương Tử Quân nhận chức thì mọi người trên cơ bản đều cung kính, thế nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, còn khôn biết đám người kia có thật lòng đi theo hắn hay không. Trong quan trường có nhiều ví dụ bị người ta lén đứng sau lưng đâm dao, vì vậy hắn căn bản không thể nào để xảy ra tình huống lật thuyền trong mương được.
Khi Vương Tử Quân đang có những ý nghĩ như vậy thì điện thoại chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó mỉm cười nhận điện thoại: - Chào chị Trình, tôi là Vương Tử Quân.
- Khanh khách! Tiếng cười trong trẻo truyền đến từ đầu dây bên kia, Trình Viên Lệ vừa cười vừa nói: - Trưởng phòng của tôi, bây giờ anh bận rộn vì nhiều chuyện nhân sự, có thời gian tiếp đón một người như tôi không?
Trình Viên Lệ tạo ra ấn tượng rất tốt cho Vương Tử Quân, hơn nữa hắn còn hy vọng có thể thông qua Trình Viên Lệ để thúc đẩy công tác vệ sinh phòng dịch trong tỉnh Nam Giang, thế nên cũng không muốn đắc tội với đối phương. Vì vậy sau khi nghe được lời mời của Trình Viên Lệ thì hắn cười nói: - Chị Trình nói như vậy rõ ràng là phê bình tôi, chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Nếu chị triệu kiến tôi thì rõ ràng là để mắt đến tôi, thế này đi, tôi lại mời ngài uống cà phê nhé?
- Hì hì, trưởng phòng Vương quả nhiên không quên tôi. Người ta nói cậu lên chức thì tính tình càng đổi khác, tôi thì không thấy như vậy. Anh rõ ràng vẫn đối đãi với tôi trước sau như một. Nhưng hôm nay tôi sẽ không cho anh phải tiêu pha, tối nay tôi mời anh dùng cơm, chúng ta đến Trung Tây Kết Hợp nhé? Trình Viên Lệ cảm thấy rất vui vì Vương Tử Quân căn bản là nể mặt mình, sau khi nói thêm vài câu chúc mừng thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Vương Tử Quân căn bản có chút bất đắc dĩ với bữa cơm của Trình Viên Lệ, hắn cười khổ một tiếng, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc nói là tối nay mình không thể về nhà dùng cơm. Từ sau khi hắn từ vị trí bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, người đến mời hắn dùng cơm căn bản là nhiều hẳn lên. Những vị lãnh đạo địa phương bên dưới trước kia như gần như xa với hắn, bây giờ tất cả đều tỏ ra ý nghĩ muốn dựa về phía hắn.
Tuy đều là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng phạm vi công tác của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản không có quá nhiều liên quan đến công tác của đám bí thư và chủ tịch thành phố tuyến dưới. Thế nhưng là trưởng phòng tổ chức thì lại khác, phạm vi công tác quan tâm quá rộng làm cho đám bí thư và chủ tịch thành phố bên dưới không thể không chú ý. Mặc dù Vương Tử Quân có tác dụng hạn chế ở phương diện đám người kia có được đề bạt hay không, thế nhưng nếu như đám bí thư và chủ tịch thành phố muốn quán triệt ý chỉ của mình ở phương diện chọn thủ hạ, như vậy còn phải thông qua cửa ải của Vương Tử Quân.
Nếu những bữa tiệc nào có thể không tham gia thì Vương Tử Quân sẽ từ chối, nhưng cũng có những người mà căn bản khó thể nào từ chối được. Ví dụ như hôm qua bí thư Khổng Bỉnh Cương của thành phố Ô Phổ cùng chủ tịch Mạnh Chí Đạo đến mời cơm, Vương Tử Quân không thể nào từ chối được.
Lúc này lại càng không được, vì Trình Viên Lệ căn bản không phải là người thường. Cũng may ở cấp bậc này thì Vương Tử Quân ăn cơm thì được, thế nhưng phương diện uống rượu thì cũng không ai có thể ép được hắn.
Sau khi Mạc Tiểu Bắc không tình nguyện cúp điện thoại thì Vương Tử Quân mới cúp điện thoại. Hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, hắn bắt đầu tính toán đến những phương diện cần xã giao, hắn đã ứng phó được khá tốt rồi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nhưng lúc này cũng không phải là điện thoại của Vương Tử Quân, mà là chiếc điện thoại trong tay Du Giang Vĩ. Lúc này Du Giang Vĩ vẫn đi theo Vương Tử Quân làm thư ký, tuy còn chưa được phân công công tác rõ ràng, thế nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.