Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chờ Mã Vi Hồng nói xong, Đậu Minh Đường đã cắt ngang lời: - Ôi, anh Mã, anh làm sư phụ câu cá cả ngày còn chưa đủ sao? Sư phụ dẫn vào cửa thì xem như đã nhập thất tu hành, anh nên khắc ghi kinh nghiệm này, trước mắt cũng không còn sớm, trưởng phòng Vương nên đi nghỉ ngơi một chút.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mã Vi Hồng, sau đó cười cười, cũng không nói gì mà cùng Đậu Minh Đường rời khỏi đập nước. Mã Vi Hồng ngồi vào trong xe của Đậu Minh Đường, khi xe của Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía trước thì hắn không nhịn được mà nói với Đậu Minh Đường: - Minh Đường, sao lúc này cậu không...

- Những gì nên làm thì tôi đã làm. Đậu Minh Đường khoát tay áo nhìn Mã Vi Hồng rồi khẽ nói: - Mưu sự ở sự việc phát triển, được việc ở quá trình, lần này anh có hy vọng hay không chỉ có thể nhìn vào vận mệnh của mình, tôi đã tận lực rồi.

Nên làm đều đã làm, lời nói kiên định của Đậu Minh Đường làm cho tâm tình của Mã Vi Hồng chợt thả lỏng hơn một chút. Nhưng khi hắn định nói lời cảm tạ với Đậu Minh Đường, lúc này Đậu Minh Đường chợt lắc đầu.

Nếu như Đậu Minh Đường là Vương Tử Quân, như vậy hắn sẽ chọn Mã Vi Hồng là người nắm công ty xe hơi Đông Hồng sao?

Vương Tử Quân ngồi trên xe, hắn cũng biết rõ tình hình Đậu Minh Đường gọi mình đến gặp mặt. Tuy Đậu Minh Đường không nói lời nào nưhng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ràng. Mã Vi Hồng là phó giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, hơn nữa sự việc Triệu Hòa Duyệt đã xảy ra, nếu như hắn không biết rõ ý nghĩ của Đậu Minh Đường, căn bản không cần lăn lộn trong quan trường. Có một số việc không cần phải nói cho rõ, đến đúng điểm thì dừng là được, tất cả mọi người đều nhập vào quan trường từ khá lâu, ai cũng là hạng người thành tinh, có thứ gì mà nhìn không rõ?

Nhưng Vương Tử Quân lại có chút thất vọng ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt Mã Vi Hồng. Chưa nói đến những thứ khác, người này căn bản quá thiếu kiên nhẫn, đó không phù hợp với một vị lãnh đạo lãnh đạo xí nghiệp. Lúc nà thị trường thiên biến vạn hóa, cần phải có một người quyết đoán nhìn xa trông rộng để dẫn dắt doanh nghiệp, nếu một người căn bản thiếu kiên nhẫn, sao có thể bày mưu nghĩ kế cho công ty xe hơi Đông Hồng thoát ra khỏi khốn cảnh?

Vương Tử Quân thầm nghĩ về tiền cảnh của công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cuối cùng cũng quyết định chạy đến đó xem xét một chút. Tuy bây giờ cấp bậc của hắn muốn xâm nhập điều tra là rất khó khăn, thế nhưng dù vậy cũng tốt hơn là nhắm mắt cho ra lựa chọn.

Khi Vương Tử Quân cho ra quyết tâm thì xe đã dừng lại bên ngoài nhà mình, hắn khẽ gật đầu với lái xe Tiểu Trần, sau đó đi vào trong nhà.

Lúc này đèn phòng khách đã chiếu sáng nửa khoảng sân bên ngoài, Tiểu Bảo Nhi được đưa về nhà sớm, nó vui sướng hát nhạc thiếu nhi vừa loay hoay món đồ chơi trong tay, có thể thấy nó căn bản khá thích món đồ chơi này.

Mạc Tiểu Bắc căn bản chú trọng phương pháp giáo dục con cái, luôn muốn con cái được vui vẻ, thế cho nên đồ chơi là rất nhiều. Mạc Tiểu Bắc là người dẫn đầu giúp con phân loại, nào là xe hơi, súng, đồ chơi sắp xếp, loại lắp ghép làm cho Tiểu Bảo Nhi rất vui vẻ. Nó dựa vào phân phó của mẹ để phân loại các món của mình, lúc này đang đổ mồ hôi làm việc không biết mệt.

Mạc Tiểu Bắc lười biếng ngồi trên ghế vừa đọc sách vừa chú ý động tác cùa con mình. Lúc này nàng có vẻ đầy đặn hơn trước, ánh mắt nhìn con tràn đầy yêu thương.

- Bố, sao bố về muộn thế? Khi Vương Tử Quân đi vào nhà thì Tiểu Bảo Nhi đang ngẩng đầu nhìn lên đã xông đến, hai chân nhỏ nhảy lên ôm lấy người hắn. Hắn không khỏi cúi người ôm lấy con, sau đó lại cười nói: - Có một bác trai mời bố đi câu cá, thế nên về nhà hơi chậm.

- Câu cá? Là câu trong mâm sao? Vậy thì có gì đâu chứ, không có gì vui, con đã chơi chán rồi. Ấn tượng của Tiểu Bảo Nhi với câu cá chính là những món đồ chơi của mình, dùng cần câu đồ chơi câu những con cá không nhúc nhích trong chậu nước.

- Ha ha ha, con trai, bố đi đến đập nước câu cá thật, lần sau có cơ hội sẽ đưa con đi theo, thế nào? Vương Tử Quân bị tư tưởng của con trai chọc cho nở nụ cười, hắn hôn một cái thật mạnh lên mặt con trai.

Sau khi chơi đùa với con trai một lúc, lúc này Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói: - Vừa rồi chị Trương cùng văn phòng nghiên cứu của em có gọi điện thoại đến, nói là có một người thân thích muốn đến báo cáo công tác với anh.

Vương Tử Quân căn bản cũng có nghe Mạc Tiểu Bắc nhắc về chị Trương kia, là một nhân viên của sở nghiên cứu, cùng phòng với Mạc Tiểu Bắc. Vương Tử Quân tuy biết rõ mục đích chị Trương tiếp cận Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn không quan tâm. Chưa nói đến phương diện Mạc Tiểu Bắc là người cực kỳ thông minh, dù đối với bản thân hắn, chính hắn cũng tự hào về năng lực bảo vệ chồng của vợ mình.

Hơn nữa Mạc Tiểu Bắc không thể nào cứ phải đứng trên không trung một mình, phải có giao thiệp xã hội mới được. Chỉ cần theo đúng quy tắc thì Vương Tử Quân căn bản không cần quá quan tâm.

Mạc Tiểu Bắc chưa từng bao giờ nói này nọ với công tác của Vương Tử Quân, nhưng lúc này thì sao? Phá lệ à? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em trả lời chị ấy thế nào?

- Em nói cho chị ấy biết, hai người chúng ta có một nguyên tắc, đó là ở nhà không bàn chuyện công tác, nếu muốn tìm thì phải đến phòng làm việc của anh. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì lộ ra nụ cười nhạt: - Nhưng chị Trương căn bản cũng có nói vài lời, vì người thân thích kia hình như công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng.

Sáng sớm Vương Tử Quân đi đến đơn vị, sau khi xử lý vài công tác đơn giản hằng ngày, hắn gọi Du Giang Vĩ vào phòng. Hắn yêu cầu Du Giang Vĩ tìm hiểu thông tin về Triệu Hòa Duyệt, xem đối phương đang ở nơi nào, muốn đến thăm hỏi một chút.

Chuyện này căn bản không có gì làm khó được Du Giang Vĩ, hắn đồng ý một tiếng rồi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Vương Tử Quân phất tay gọi lại: - Tôi muốn đi thăm giám đốc Triệu, cậu trực tiếp thông báo cho công ty xe hơi Đông Hồng đi.

Du Giang Vĩ nghe chỉ thị của Vương Tử Quân mà không khỏi ngây cả người, hắn là người đi theo Vương Tử Quân thời gian dài, hắn biết rõ trưởng phòng Vương căn bản là người thích an phận, lần này làm sao vậy? Đi thăm một người bệnh cần gì phải phô trương như thế?

Du Giang Vĩ chợt sinh ra cảm giác khó nắm bắt, hắn lại hỏi một câu: - Trưởng phòng Vương, thông báo cho phía công ty xe hơi Đông Hồng hay là người thân của giám đốc Triệu Hòa Duyệt?

- Công ty xe hơi Đông Hồng! Vương Tử Quân mặc dù cúi đầu xem văn kiện nhưng giọng nói lại tràn đầy vẻ kiên quyết đáng tin.

Sau khi Du Giang Vĩ rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân căn bản ngẩng đầu lên, hắn căn bản có chút thất vọng với phản ứng của Du Giang Vĩ, cũng may đối phương còn trẻ, có một số việc cũng không phải chỉ dựa vào chỉ số thông minh là xong. Người tài trí có thể thành công, thế nhưng ít nhất cũng phải có sự rèn luyện, ít nhất phải thông đời hiểu thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK