Lữ Tiến Binh cũng biết câu làm việc nghĩa không chùn bước, thế nhưng hắn cũng phải thể hiện chút thái độ và cõi lòng trước mặt lãnh đạo. Tình huống hiện tại căn bản thể hiện mình luôn xuất phát từ lãnh đạo, luôn tập trung tinh thần đi theo ngài.
Hơn nữa Cổ Thập Minh được đề bạt thì Lữ Tiến Binh cũng có nhiều chỗ tốt, vào thời điểm này hắn nên nói tốt cho Cổ Thập Minh, như vậy lợi nhiều hơn hại.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân càng thêm nghiêm túc, hắn lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, chỉ nửa phút sau gương mặt đã bị sương mù che phủ.
Lữ Tiến Binh nhìn gương mặt mơ hồ trong khói thuốc của lãnh đạo, hắn biết lúc này Thạch Kiên Quân đang do dự. Hắn căn bản không phải chỉ liên hệ với Thạch Kiên Quân một vài ngày, hắn biết lãnh đạo căn bản là người sát phạt quyết đoán. Lúc này sở dĩ Thạch Kiên Quân không thể hạ quyết tâm cũng là vì không nắm chắc được vị trí bí thư thị ủy La Nam, cũng vì sự phản đối của Vương Tử Quân mà hắn sinh ra cố kỵ.
Vì Vương Tử Quân phản đối nên Thạch Kiên Quân căn bản không dám quả quyết, chậm chạp không cho ra quyết tâm. Thái độ của lãnh đạo cũng làm cho Lữ Tiến Binh có chút cố kỵ, tâm tính của Thạch Kiên Quân căn bản là sắt đá, không ngờ vì một Vương Tử Quân mà biến tướng như vậy. Chỉ cần nhìn vào thì biết được vị trí của Vương Tử Quân trong lòng Thạch Kiên Quân là như thế nào.
- Nếu để cho anh Cổ tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, anh thấy thế nào?
Thạch Kiên Quân mở miệng, giọng điệu càng thêm trầm thấp.
Để cho Cổ Thập Minh tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, rõ ràng là đề bạt, mà đề bạt này chính là lui bước trong sự kiện thành phố La Nam, càng là lui bước trước mặt Vương Tử Quân. Tuy phó chủ tịch tỉnh không bằng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng xuất phát từ góc độ của Cổ Thập Minh, tất nhiên Cổ Thập Minh sẽ thỏa mãn.
Nhưng Lữ Tiến Binh cảm thấy như vậy là không thể, Thạch Kiên Quân căn bản đã có căn cơ ở Sơn Nam, nhiệm kỳ năm sau Hào Nhất Phong căn bản không thể nào tiếp tục ở lại được. Nếu như bây giờ Thạch Kiên Quân nhượng bộ ở vị trí bí thư thị ủy La Nam, như vậy sẽ là một đả kích với uy tín của chủ tịch Thạch ở Sơn Nam. Tuy Vương Tử Quân là người sắp phải đi, thế nhưng sự việc lần này căn bản không thể tránh liên quan.
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy không bằng cho Hà Khởi Duệ tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.
Lữ Tiến Binh có chút do dự, cuối cùng dùng giọng kiên định nói.
Thạch Kiên Quân không nói gì, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu, ém khói thuốc xuống tận bụng mình. Hắn vốn là người ít khi hút thuốc, bây giờ không khỏi bị khói thuốc làm cho liên tục ho khan.
- Hà Khởi Duệ là một người có kinh nghiệm mạnh mẽ trong khối công tác của ủy ban nhân dân thành phố.
Thạch Kiên Quân dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó dùng giọng không quá cao nhưng kiên định nói.
Gương mặt Lữ Tiến Binh vẫn rất nghiêm túc, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng. Hắn biết rõ lãnh đạo đã căn bản tiếp nhận ý kiến của mình, thông qua sự kiện đề bạt bí thư thị ủy La Nam lần này, hắn căn bản đã dựng lên quyền uy của một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Tử Quân, tôi nghe nói Cổ Thập Minh sẽ sắp được đề bạt làm bí thư thị ủy La Nam phải không?
Trương Thiên Tâm nâng ly rượu trong tay lên rồi dùng giọng tùy ý nói.
Trong tỉnh Sơn Nam không có gì được truyền đi nhanh chóng như tin tức điều động nhân sự, hơn nữa sự kiện này còn liên quan đến vị trí thường ủy tỉnh ủy. Vương Tử Quân không phải là lần đầu tiên nghe được câu hỏi này, thế nhưng hắn chỉ bảo trì một trạng thái trầm mặc.
Tuy trong lòng Vương Tử Quân căn bản không thoải mái, thế nhưng hắn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy La Nam, hắn không nên cho ra bất kỳ bình luận gì trước khi tỉnh ủy cho ra quyết định rõ ràng.
Trương Thiên Tâm thấy Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, thế là trong lòng có chút không yên. Tuy hắn cảm thấy quan hệ giữa Vương Tử Quân và mình vẫn là trước sau như một, hơn nữa Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng ra giá cho mình, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn thấy rõ sự chênh lệch giữa đôi bên.
Vương Tử Quân bây giờ là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, Trương Thiên Tâm chỉ là một thương nhân. Tuy Trương Thiên Tâm dựa vào danh tiếng của Trương gia để bò ngang như cua ở Sơn Nam, thế nhưng chênh lệch giữa hắn và Vương Tử Quân là quá lớn.
Lúc này Vương Tử Quân căn bản đã là một tồn tại ngang hàng với Trương Đông Viễn ở tỉnh Sơn Nam.
- Tử Quân, Cổ Thập Minh tên kia căn bản không là thứ gì ra hồn, nghe nói rất giỏi trở mặt, nếu để cho người này đến thành phố La Nam, không biết sau này sẽ phá hoại ra sao.
Trương Thiên Tâm vốn không quan tâm đến quan trường, thế nhưng sau khi bị Vương Tử Quân dùng ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua, hắn thành thật nói ra tâm tư của mình.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên trước mặt nhấp một ngụm, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Chuyện này không phải thứ mà cậu có thể quan tâm, cậu nên đặt tâm tư lên phương diện buôn bán kinh doanh, nghe nói năm nay cậu sẽ phải lỗ vốn đấy.
- Đây là chuyện nhỏ, sang năm là khác ngay thôi.
Trương Thiên Tâm cười một chút, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị kết thúc nói chuyện thì Khương Long Cương đi đến. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa nhận được điện thoại của văn phòng tỉnh ủy, bí thư Nhất Phong muốn gặp ngài.
Hào Nhất Phong muốn gặp mình? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó mới khẽ nói:
- Mấy giờ?
- Ba giờ chiều nay.
Khương Long Cương là người căn bản rất nhanh nhạy ở những câu hỏi mang tính chính xác của Vương Tử Quân.
- À, tôi biết rồi, cậu nói Lý Đức Trụ chuẩn bị xe, chúng ta sẽ đến thành phố Sơn Viên.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó phân phó với Khương Long Cương.
Trương Thiên Tâm nghe nói Vương Tử Quân sẽ đến Sơn Viên thì vẻ mặt sáng ngời, hắn chờ Khương Long Cương đi ra ngoài thì cười hì hì nói:
- Tử Quân, lát nữa tôi cũng về Sơn Viên, tôi nghĩ rằng không có cơ hội dùng cơm tối với cậu, không ngờ đồng chí Hào Nhất Phong lại khéo hiểu lòng người, xem như chúng ta tối nay được ăn cơm cùng nhau rồi.
- Bí thư Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, là đồng sự của chú Trương. Thiên Tâm, cậu không còn nhỏ tuổi, ăn nói phải đúng mực, không nên như vậy thì hay hơn.
- Tử Quân, tôi biết rồi, tôi cũng chỉ nói trước mặt cậu như vậy mà thôi, nếu như là người khác thì tôi sẽ không dám gọi Hào Nhất Phong là đồng chí.
Trương Thiên Tâm cười ha hả dùng giọng cợt nhả nói.
Vương Tử Quân căn bản chỉ nhắc nhở Trương Thiên Tâm, dù sao thì đối phương cũng không công tác trong quan trường, không cần quá uy nghiêm làm gì.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà nghĩ về sự kiện Hào Nhất Phong muốn gặp mặt mình. Lúc này hắn chợt nghĩ rằng Hào Nhất Phong đang muốn chọn người cho thành phố La Nam.
Chuyện của Vương Tử Quân tuy chưa có quyết định nhưng hướng đi trên cơ bản đã rõ ràng. Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, chắc chắn càng quan tâm đến phương diện bổ sung ai vào vị trí của mình. Một năm qua Hào Nhất Phong cực kỳ ẩn nhẫn, liên tục nhượng bộ ở vài phương diện điều chỉnh nhân sự.
Ngay cả một người mà trước đó Hào Nhất Phong cực lực phản đối như Cổ Thập Minh cũng được Thạch Kiên Quân và Đường Cảnh Ung hợp lực đẩy lên làm trưởng phòng tài chính. Lúc này trong mắt một số người thì Hào Nhất Phong rõ ràng là lão già tỉnh Sơn Nam, chuẩn bị rời khỏi Sơn Nam vào nhiệm kỳ tới.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản chưa từng nghĩ như vậy, hắn có không ít quan hệ với Hào Nhất Phong, hắn biết rõ bí thư Nhất Phong là người thế nào. Vì vậy thời gian qua hắn biểu hiện cực kỳ chú ý, ngoài sự việc liên quan đến La Nam, căn bản không dám phát biểu động chạm đến những thứ khác.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, bí thư có ý kiến gì ở sự kiện này không?
Khi Vương Tử Quân đi vào trong khu văn phòng thường ủy cực kỳ nghiêm túc, hai nhân viên cảnh vệ đứng gác bên ngoài cúi đầu chào một vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi nhất tỉnh. Một vài nhân viên công tác đi lại trên hành lang cũng giống như bị người ta điểm huyệt, cả đám dừng ngay lại, sau đó dạt sang hai bên.
Cũng chỉ có vài người cảm thấy mình có thân phận mới có thể cung kính chào hỏi Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, bí thư Hào còn chưa bàn việc xong, mời ngài nghỉ ngơi một chút.
Thư ký của Hào Nhất Phong vừa rót trà cho Vương Tử Quân vừa khẽ nói.