- Đây là điểm xuất phát và dừng chân của phương án thay đổi chế độ lần này, thế nhưng nếu muốn làm được thì chúng ta cần phải sắp xếp những luận chứng cực kỳ chặt chẽ. Sầm Vật Cương tỏ ra thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nhanh chóng lên tiếng, sau khi uống một ngụm nước thì trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, một chế độ nghiêm khắc cũng cần có người quản lý, cá nhân tôi cho rằng nếu muốn làm cho phương án thay đổi chế độ được hoàn mỹ, chúng ta cần phải bỏ công sức ở những người trọng điểm.
- À, gần đây bí thư Vương có ý nghĩ gì ở phương diện điều động cán bộ hay không? Hai mắt Sầm Vật Cương khẽ co giật, vẻ mặt càng làm cho người ta cảm thấy âm trầm bất định.
Lúc này Sầm Vật Cương đang nghĩ xem Vương Tử Quân dùng lý do gì để đề cử Thẩm Vạn Quân, nếu như Vương Tử Quân đề cử Thẩm Vạn Quân, như vậy mình nên trả lời thế nào?
Khi Sầm Vật Cương đang thầm suy nghĩ thì nghe Vương Tử Quân nói: - Chuyện này liên quan đến tài sản nhà nước, ủy ban cải cách không thể không tham gia, còn phía tập đoàn Thần Phương, tôi cảm thấy đồng chí Thẩm Vạn Quân không thích hợp tham dự. Hơn nữa gần đây có nhiều phản ánh về việc Thẩm Vạn Quân tham ô hối lộ, ngầm chiếm đoạt tài sản nhà nước. Tôi cảm thấy chúng ta nên cực kỳ coi trọng chuyện này, tốt nhất là cho ủy ban kỷ luật tham gia tiến hành điều tra.
"Thẩm Vạn Quân có khả năng xảy ra vấn đề?" Sầm Vật Cương vốn là người nắm đại cục, chuẩn bị tiến hành khuyên giải Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân có nghe lời khuyên của mình hay không thì lão đã suy nghĩ kỹ càng, thậm chí còn cảm thấy đây là nghĩa vụ của một người anh với người em.
Nhưng Sầm Vật Cương không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một lời đề nghị như vậy, mời ủy ban kỷ luật điều tra Thẩm Vạn Quân, như vậy Thẩm Vạn Quân sẽ thoát được sao? Trước đó vài năm Sầm Vật Cương cũng có ý nghĩ này, nhưng vì một vài nguyên nhân mà bỏ qua.
Bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng như vậy, rõ ràng muốn cho ra tác dụng mạnh mẽ ở sự kiện này, nếu như người đứng sau lưng Thẩm Vạn Quân nổi giận, tất sẽ chĩa mũi dùi vào Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương biết rõ chính mình cho Vương Tử Quân một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, nhưng khi chính mình cho rằng đối phương sẽ dựa vào Thẩm Vạn Quân, đối phương lại kiên quyết ra tay, điều này làm cho lão cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
- Tôi cảm thấy chỉ có điều tra mới có lợi cho công tác thay đổi chế độ của tập đoàn Thần Phương. Vương Tử Quân nhìn Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói.
Đây không phải là kết quả mình chờ mong sao? Vì sao bây giờ mình còn do dự? Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Sầm Vật Cương nói: - Vậy thì để cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tiến hành điều tra.
...
Sân golf đối với người bình thường thì sẽ là một địa phương cực kỳ cuốn hút và mong muốn hướng tới, nhưng chỗ này lại cực kỳ thần bí. Đại đa số mọi người nghe cái tên đều quen tai, thế nhưng hình ảnh được thấy chủ yếu là đám người nhà giàu vung gậy mà thôi.
- Bộp! Một quả bóng bay lên cao rồi biến mất trong bụi cỏ, Thẩm Vạn Quân căn bản không quan tâm đến quả bóng của mình bay đi đâu, hắn đặt cây gậy trong tay xuống nói với Thịnh Lưu Duệ ở bên cạnh: - Giám đốc Thịnh, chuyện ngày hôm qua thật sự là không hay chút nào.
- Cái gì mà không hay, không phải là một chiếc xe Tùng Thử thôi sao? Thịnh Lưu Duệ mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn qua cực kỳ anh tuấn tiêu sái, trong tay hắn cũng cầm một chiếc gậy, thế nhưng nhìn qua lại không có ý nghĩ muốn đánh golf.
- Xe không đáng tiền, chủ yếu là chủ nhân của chiếc xe. Thẩm Vạn Quân tiếp nhận chai nước khoáng trong tay nhân viên sân golf, hắn uống một ngụm rồi nói: - Không ngờ Triệu Hiểu Bạch lại đang dùng cơm nơi đó.
- Anh không ngờ thì tôi cũng không ngờ. Thịnh Lưu Duệ nghe Thẩm Vạn Quân nhắc đến Triệu Hiểu Bạch thì có chút đố kỵ, tuy hắn cảm thấy tất cả phương diện mình đều mạnh hơn tiểu tử kia, thế nhưng không thể phủ nhận lúc này trong mắt đại đa số mọi người thì mình và tiểu tử đang chạy xe Tùng Thử kia không phải một cấp bậc.
Nói về thân phận thì có lẽ người ta sẽ thấy hai người tương đồng với nhau, nhưng Triệu Hiểu Bạch kia lại là thư ký của Vương Tử Quân.
Thịnh Lưu Duệ nhìn bộ dạng trầm ngâm của Thẩm Vạn Quân mà không khỏi cười nói: - Giám đốc Thẩm, ngài cần gì phải lo lắng vô cớ như vậy? Có câu không biết thì không có tội, chúng ta đã nhận lỗi với cậu ấy, càng chuẩn bị đổi một chiếc xe khác tốt hơn, cho dù Triệu Hiểu Bạch có bá đạo thế nào thì như vậy cũng đủ rồi.
Thẩm Vạn Quân cũng không phải nghĩ về vấn đề này, vì vậy hắn cũng không trả lời Thẩm Vạn Quân. Sau khi Thịnh Lưu Duệ mất kiên nhẫn thì hắn mới nói: - Anh nói xem Triệu Hiểu Bạch kia có phải có chuyện gì hay không? Vì sao lại đến quán cơm kia?
- Có chuyện gì là có chuyện gì? Chuyện này chúng ta tạm thời bỏ qua, anh cảm thấy Triệu Hiểu Bạch là ai? Có thể làm gì được sao? Thịnh Lưu Duệ nói rồi vung gậy về phía trước, lại lên tiếng: - Nói ra thì có nhiều chuyện trên đời thường trùng hợp như vậy.
Thẩm Vạn Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Triệu Hiểu Bạch là chuyện nhỏ, bây giờ quan trọng là thu phục Vương Tử Quân như thế nào. La Binh được anh giới thiệu đã đi rồi, tôi hao tổn nhiều tâm tư mua một bức tranh chữ, thế nhưng lại không có tác dụng.
Thịnh Lưu Duệ nhếch miệng cười nói: - Không dùng được thì không có vấn đề, ông cụ nhà tôi gần đây thích thư pháp, nếu anh cảm thấy không có chỗ nào đặt tranh, không bằng cho tôi đưa sang cho ông nhà luyện tập thư pháp.
- Ha ha ha, giám đốc Thịnh, tôi và anh căn bản là có cùng tâm tư. Khi tôi đi đến mua tranh thì cũng nghĩ đến chuyện ông nhà anh luyện chữ, thế nên đã mua hai bức, đang định đưa sang cho ông cụ nhà anh. Thẩm Vạn Quân vỗ vỗ vai Thịnh Lưu Duệ rồi dùng giọng giống như anh hùng cùng chiến lược nói.
Hai người nở nụ cười, Thẩm Vạn Quân nói tiếp: - Bữa cơm hôm nay anh nhất định phải nể mặt tôi, bây giờ chúng ta phải lôi kéo Triệu Hiểu Bạch, cần phải khách khí mời cậu ta dùng cơm để tu bổ.
- Giám đốc Thẩm, nếu không phải anh nói những lời này, tôi cũng không thèm quan tâm đến tên kia. Thực tế anh không cần lo lắng, Vương Tử Quân chủ yếu đi vào Mật Đông để cạnh tranh với Sầm Vật Cương, bây giờ Vương Tử Quân ở vào thế yếu, nào dám gây thù hằn với người khác? Chúng ta cung kính với người này, chủ yếu là cho hắn thể diện mà thôi.
Thịnh Lưu Duệ nói đến đây thì giống như nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn dùng giọng đắc ý nói: - Trước kia bí thư Sầm của chúng ta không phải là có khí thế nuốt trọn sơn hà sao? Biểu hiện thì như sói như hổ, thế nhưng cuối cùng không phải thành thật tìm thứ khác để phát lực à?
Thẩm Vạn Quân cười ha hả, hắn biết Thịnh Lưu Duệ nói đến chuyện gì, mà chuyện này cũng làm cho hắn cực kỳ đắc ý.